Tình cờ tôi gặp em trong một cuộc hội thảo. Hơn một tiếng ngồi cạnh, chúng tôi đã hỏi thăm nhau về công việc, quê quán, trao đổi số điện thoại và cho nhau xem những hình ảnh về gia đình. Càng nói chuyện chúng tôi càng phát hiện ra gia đình em và gia đình tôi có nhiều điểm tương đồng, thậm chí giống nhau đến lạ. Qua mạng xã hội tôi biết được gia đình em rất hạnh phúc, kinh tế khá, chồng thành đạt, các con ngoan. Tôi cũng có một gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan. Em không có gì đặc sắc mà lại làm tôi xao xuyến, cảm tưởng thân quen như biết em từ kiếp trước. Tôi quan tâm, lo lắng cho em, hôm nào không thấy em online tôi thấy trống vắng và nhớ em rất nhiều. Tôi cảm nắng em mất rồi.
Chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, công việc của nhau. Cho đến một hôm không kìm lòng được tôi đã nói ra tình cảm của mình. Từ đó em dè dặt khi nói chuyện với tôi, từ chối tình cảm của tôi. Em quý mến, ngưỡng mộ tôi nhưng chỉ xem tôi như bạn. Em nói rất yêu chồng, đang có gia đình hạnh phúc, em khuyên tôi phải yêu vợ, đừng làm gì để vợ lo lắng, các con buồn. Tôi có làm gì sai trái đâu, chúng tôi vẫn không bỏ bê gia đình, thậm chí từ hồi quen em tôi thấy mình có nhiều thay đổi tích cực, vui vẻ yêu đời hơn, công việc tốt hơn, chăm lo cho gia đình nhiều hơn. Em cũng vậy, qua những hình ảnh trên mạng xã hội tôi thấy em xinh đẹp và rạng rỡ hơn. Chỉ là có thêm một người yêu thương, lo lắng cho mình cho lòng ấm áp và cuộc sống thi vị hơn, thế thôi. Tôi cũng biết đâu là điểm dừng của mình và hơn hết biết gìn giữ cho hạnh phúc của gia đình.
Từ lần duy nhất đó đến nay đã hơn một năm, tôi luôn mong ước được gặp lại em. Dù tôi đã hứa gặp để nói chuyện, nhìn lại ánh mắt nụ cười của em, không làm gì vượt quá giới hạn, nhưng em vẫn từ chối. Tôi đã tôn trọng quyết định của em dù trong lòng lúc nào cũng khoắc khoải nỗi nhớ. Nhớ em, tôi chỉ biết ngắm nhìn em qua những bức ảnh trên mạng, cầu chúc cho em luôn vui vẻ, trẻ, đẹp và hạnh phúc viên mãn bên gia đình. Cho đến suốt cuộc đời này có lẽ tôi sẽ không thể nào quên được em, người con gái chỉ tình cờ thoáng qua mà để lại trong tôi niềm yêu và nỗi nhớ.