Đàn bà lấy chồng thử hỏi có ai không mong đời mình được bình yên? Nhưng cuộc sống của tôi cứ mãi chìm trong bóng tối. Tôi loay hoay trong chính cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Mười năm rồi, biết bao nhiêu hi vọng về sự thay đổi cũng chồng đều trở thành vô nghĩa. Anh đối xử với tôi vô cùng tệ bạc.
Vợ chồng chúng tôi nghèo, cuộc sống chật vật. Thời gian đầu, tuy thiếu thốn nhưng chúng tôi rất vui vẻ, anh cũng quan tâm, lo lắng cho tôi. Ở với nhau vài năm, dần dần anh xem tôi như người ở. Cơm nước, giặt giũ, dọn dẹp lại còn công việc ở ngoài nhưng anh vẫn quạu quọ khó chịu khi về nhà cơm chưa kịp chín hay nhà bẩn. Anh có tính sĩ diện lớn, những chuyện anh mặc định của đàn bà anh sẽ không bao giờ đụng tay phụ giúp vợ. Ngoài xã hội, anh hào phóng bao nhiêu thì với vợ lại hà tiện bấy nhiêu. Nhiều lúc vợ mua chiếc áo mới đi đám cưới, anh khó chịu ra mặt bảo tôi tiêu xài hoang phí.
Bao nhiêu chuyện như vậy xảy ra nhưng tôi vẫn cố nín nhịn. Đã cưới nhau rồi, ăn ở với nhau một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, đâu phải nói bỏ một cách dễ dàng. Tôi vẫn cố gắng làm một người vợ tốt, chăm chỉ dọn dẹp, nấu những món ăn thật ngon. Nhưng bản tính của anh đã ăn sâu vào máu, bữa ăn vẫn chê món mặn, món nhạt.
Tôi nhớ có lần mẹ tôi ốm nặng, phải phẫu thuật mà không có tiền. Anh em ai cũng nghèo, mỗi người gom góp một ít để lo cho mẹ. Vợ chồng tôi có để dành một số tiền, tôi bảo chồng trích ra một phần nhỏ lo cho mẹ. Chưa nghe xong tôi nói, anh đã tát tôi một cái nảy đom đóm. Anh bảo, đàn bà lấy chồng còn vơ vét của chồng về cho cha mẹ… Tôi trào nước mắt. Anh thậm chí còn không hỏi thăm mẹ tôi ra sao khi mê man ở bệnh viện. Anh sống quá ích kỉ và tàn nhẫn với chính người sinh ra vợ mình. Tôi ném tiền vào mặt anh, ra ngoài mượn tiền và lo cho mẹ.
Anh có tật hay nhậu. Những buổi nhậu với bọn đàn ông hàng xóm kéo dài từ chiều đến quá nửa đêm. Mệt mỏi tôi bảo anh đừng nhậu, anh lại lấy cớ mà đánh đập… Nhiều lúc anh xem tôi như bao cát để xả bao nhiêu bực bội ở ngoài xã hội. Bị đánh quá nhiều, tôi như bị chai sạn mọi cảm xúc.
Mười năm sống bên chồng, số ngày vui chỉ đếm trên đầu ngón tay còn lại là nước mắt tủi nhục. Tôi thương con, cố nín nhịn cho con lớn lên đủ cha đủ mẹ. Nhiều lúc nhìn chồng say mềm, mê man trong giấc ngủ mà tôi tự hỏi mình cưới chồng để làm gì? Tôi đã mong anh ta thay đổi, nhưng càng vô vọng bởi những tật xấu ngày càng nhiều. Anh ta nhỏ nhen đến mức sợ tôi về dấm dúi cho cha mẹ tiền nên vặn vẹo đủ điều.
Tôi muốn sống một cuộc sống khác. Một cuộc sống mà tôi cảm thấy được bình yên và thanh thản, không phải dằn vặt mỗi ngày. Muốn sau một ngày làm việc mệt nhọc, có thể ngủ một giấc ngon lành chứ không phải trào nước mắt khi nghĩ đến chồng.
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi chọn cách buông tay. Chồng sừng sờ nhìn tôi, đưa tay định tát, anh nắm lấy tay anh: “Tôi không sống cam chịu nữa. Từ hôm nay tôi không còn là vợ anh nữa.” Tôi bế con qua nhà ngoại. Anh ta há hốc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có lẽ, con đường tôi chọn sẽ không bằng phẳng nhưng tôi chắc rằng nó sẽ bình yên hơn khi sống cùng người chồng tệ bạc. Tôi chủ động ly hôn, vì tôi biết chỉ có chính tôi mới tự giải thoát cho mình.