Khi ngồi viết những dòng tâm sự này cũng là lúc vợ của tôi vừa ra đi được 1 tuần nay. Tôi chính thức mất vợ. Từ lúc em rời bỏ bố con tôi để sang thế giới bên kia của mình, không biết cô ấy có nhớ tôi không. Còn tôi thì ngày nào cũng nhìn di ảnh vợ mà khóc. Tôi thương em vô cùng. Từ ngày lấy tôi, em chưa bao giờ có được 1 ngày sung sướng, hạnh phúc mà chỉ toàn là những vất vả lo toan.
Vợ chồng tôi kết hôn tính đến nay đã được 5 năm, 5 tháng và 5 ngày. Tôi là nhân viên kỹ thuật của một công ty điện máy với mức lương 8 triệu/tháng. Còn vợ tôi là công nhân may của một nhà máy hay phải làm theo ca kíp. Nhưng thu nhập của em cũng được khoảng 8-9 triệu/tháng. Cứ chi tiêu tằn tiện thì chúng tôi hàng tháng cũng để dư lương của 1 đứa.
Sau kết hôn, vợ chồng tôi ở trên thành phố để tiện công việc. Còn bố mẹ 2 bên thì ở quê. Cuộc sống của vợ chồng càng thêm viên mãn khi em sinh được con trai nhỏ rất đáng yêu, bụ bẫm.
Từ ngày có con nhỏ, thấu hiểu được nỗi vất vả của vợ nên tôi thường xuyên đi làm về sớm để tranh thủ phụ giúp vợ mọi việc nhà. Ban đêm, tôi cũng hay thức trông con, pha sữa, thay tã đỡ đần em. Cuộc sống của 2 vợ chồng rất đầm ấm, hạnh phúc.
Cho tới khi con tròn 6 tháng tuổi, để em có thể quay trở lại công ty may làm việc, chúng tôi đành phải gửi con cho một bác hàng xóm già ngay trong dãy trọ để bác ấy trông con cho. Hàng ngày, cứ khoảng 4h chiều là em lại cố gắng về sớm với con và chăm bón cho con ăn uống.
Cho tới một ngày, vừa đi làm sau sinh được 2 tháng thì chiều ấy đi làm về em gặp tai nạn do đi nhanh, em quệt vào xe tải. Do đập xuống đường quá mạnh nên phải sống đời thực vật. Ngoài ra tay chân em cũng bị xây xát rất nhiều.
Suốt hơn 2 tháng trời vợ nằm viện, tôi vất vả chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin từng túi sữa mẹ cho con. Con tôi ăn sữa mẹ khá nhiều, không ăn sữa công thức ở ngoài. Khi đi làm, vợ tôi vẫn thường dự trữ sữa mẹ trong tủ lạnh cho con ăn. Vậy mà giờ đây, 2 bố con tôi đã phải xa vợ rồi.
Tôi vẫn hy vọng 1 ngày nào đó, ông trời nhủ lòng thương xót mà cho vợ tôi dần bình phục chứ không phải mất vợ như này. Nhưng càng nằm viện điều trị, tình hình của vợ tôi ngày càng chuyển biến xấu. Nhất là mới đây, bác sĩ gọi tôi bảo nên đưa em trở về nhà vì bệnh viện đã hết cách.
Tôi chết điếng và ngã quỵ khi bác sĩ bảo trả vợ về. Tôi đã cầu xin họ hãy giang tay cứu giúp vợ mình nhưng bác sĩ nào cũng buồn bã lắc đầu. Tôi lảo đảo chạy vào phòng vợ nằm. Ngồi bên vợ mà tôi thấy chúng tôi sao xa cách quá.
Rồi tất cả mọi người bên nội, bên ngoại đều vào thăm em lần cuối. Nói chuyện với bác sĩ xong ai cũng đều ra khuyên tôi đừng quá đau buồn để em ra đi thanh thản. Thậm chí, bố mẹ vợ còn gọi tôi vào bảo: “Con đừng quá đau buồn, hãy cho vợ của con đi để nó có thể nhẹ nhàng sang thế giới bên kia. Chắc hẳn nó cũng mong mỏi điều ấy lắm đó con”.
Đến bên cạnh vợ, lòng tôi cay đắng ôm em lần cuối. Tôi cứ thế khóc nức nở: “Vợ ơi hãy ngủ đi em nhé. Để từ nay đau đớn rời xa em rồi, không còn hành hạ em được nữa. Ngủ đi nhé, vợ yêu của anh”.
Ngày đưa tang em, nhìn con thơ mới 8 tháng tuổi được bà ngoại bế ẵm mà lòng tôi đau đớn. Nhưng nước mắt tôi đã cạn khô, không còn để khóc em nữa. Vậy nhưng, từ hôm đám tang, cứ hằng ngày hương khói cho em, nhìn di ảnh em đang cười tươi mà lòng tôi đau như cắt. Sao em lại nỡ rời bỏ bố con tôi để ra đi lúc con còn đỏ hỏn như này vợ ơi? Tôi mất vợ thật rồi mọi người ơi!