Tôi gặp Hoài Thương trong một đợt đi làm tình nguyện lúc còn là sinh viên. Hoài Thương là gái thành phố, tôi lại là trai dân tỉnh. Chúng tôi lại phải lòng nhau từ ánh nhìn đầu tiên. Ngày đó còn trẻ, cứ thế mà yêu nhau thôi, chẳng nghĩ gì nhiều. Đến khi yêu nhau được khoảng 2 năm thì gia đình Hoài Thương biết chuyện, phản đối quyết liệt. Họ không chấp nhận một chàng rể nhà nghèo lại là dân tỉnh. Tôi là đàn ông, trong hoàn cảnh này cũng thấy khó có thể tiếp tục cùng Hoài Thương được. Nhưng chưa một lần Hoài Thương muốn buông tay tôi. Tình cảm của tôi lại càng dành cho cô ấy nhiều hơn. Đến khi tôi tốt nghiệp cao đẳng, phải về quê làm việc vì mẹ bệnh nặng, chúng tôi vẫn chưa từng có ý nghĩ sẽ kết thúc.
Ngày Hoài Thương bằng lòng lấy tôi, gia đình em cũng không muốn nhìn mặt em nữa. Thấy vợ buồn tủi trong ngày cưới mà tôi thương lắm. Em không ngại nghèo khó, không sợ vất vả, lại vì tôi mà từ bỏ gia đình, tôi muốn dùng cả đời này để em được hạnh phúc. Chúng tôi sống cùng nhau trong căn nhà đơn sơ của tôi và mẹ. Tôi ngày ngày đi làm, em chỉ ở nhà chăm sóc mẹ tôi rồi quán xuyến việc gia đình. Được một thời gian thì em tập tành buôn bán nhỏ tại nhà. Cứ chiều chiều, tôi đi làm về lại thấy em đợi mình trước cửa. Bữa cơm gia đình sau đó tuy có đạm bạc mà hạnh phúc vui vầy lắm.
Cứ thế chúng tôi bên nhau cũng 5 năm rồi. Hai cô công chúa nhỏ của tôi cũng ra đời. Cuộc sống của chồng vì vậy mà bộn bề lo toan nhiều hơn. Nhưng Hoài Thương chưa khi nào than thở, ngược lại luôn ở bên là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho tôi.
Thời gian đó, tôi nhận được một dự án béo bở. Tôi đã nghĩ chỉ cần dự án này thành công thì vợ con sẽ không còn phải khổ cực thêm nữa. Vậy nên tôi cứ lao đầu vào làm việc ngày đêm, thời gian về nhà cũng không còn nhiều nữa. Vợ tôi dạo đó cũng bận rộn, tôi đã nghĩ chắc việc buôn bán ở nhà cũng tốt đẹp nên vợ mới thế. Cho đến một ngày, khi công việc có chút thư thả rồi tôi mới có thời gian ngắm nhìn vợ mình. Tôi giật mình khi em ốm đi thấy rõ, trong 2 tuần mà sụt chắc cũng phải 20 kg. Lúc đó tôi cứ nghĩ là chắc vợ giảm cân. Vì vợ tôi sau khi sinh con thì phát tướng, mập mạp lắm.
Cho đến một ngày, khi tôi tình cờ nếm thử chén canh mẹ nấu riêng cho vợ, tôi mất hoảng hốt. Tôi cứ nghe mẹ bảo vợ tôi dạo này ốm nên mẹ nấu riêng canh hầm xương cho cô ấy. Tôi lại vô tình không để ý, đưa lên miệng húp thử thì vội chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe không dứt. Đó không phải là chén canh rau củ bình thường, trong canh có vị thuốc Bắc nồng nặc và rất khó uống. Tôi hỏi mẹ thì bà chẳng nói gì, vào phòng khóc rưng rức. Tôi quay sang vợ:
- Vợ có chuyện gì giấu anh?
- Em…
- Vợ nói đi, có chuyện gì…
- Em…xin lỗi chồng
- Làm sao hả em?
- Em bị ung thư mà nhà mình lại không có tiền thuốc men. Mẹ đã già yếu, con cái còn phải lớn, mà em lại bệnh tốn kém thì sao mà được? Mẹ mới xin thuốc bắc của người ta về nấu với canh cho em ăn. Người ta bảo thuốc này trị được ung thư chồng ơi...
Nói rồi vợ tôi khóc nức nở. Tôi chết sững trong phút chốc, thấy lòng ngực mình nhức nhói. Người làm chồng như tôi cứ buôn ba ngoài kia làm gì, đến cả vợ mình bệnh tật cũng không biết. Ngày cưới em, tôi đã hứa sẽ mang đến cho em cuộc sống đủ đầy. Vậy mà tôi kém cỏi, vẫn khiến vợ sống thiếu thốn mà bệnh tật. Tôi ôm lấy em, nước mắt cũng rơi theo em tự lúc nào. Tôi tự nhủ, dù có bằng cách gì, hy sinh thế nào, tôi cũng phải chữa chạy cho em. Đời tôi chỉ có một người vợ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Có khó khăn ra sao, tôi vẫn sẽ nắm tay em thật chặt như ngày em đồng ý làm vợ tôi…