Thời nay phụ nữ không nên thực dụng nhưng mà chắc chắn là phải thực tế. Câu nói đó em đã được nghe mòn cả tai, cũng thấy nó thật sự rất chí lý.
Thế nhưng khi mình là người trong cuộc thì em không thể lý trí được như vậy nữa. Em đã bị tình yêu làm mờ mắt, cãi lời cha mẹ, phản đối sự khuyên can của bạn bè để lấy một anh chàng nghèo rớt mùng tơi. Nhà Quang chẳng có gì, không những vậy mẹ anh còn ốm liệt giường cần người chăm sóc ngày đêm.
Lương Quang vừa tròn chục triệu, mẹ anh ốm bệnh liên miên, hầu hết cuộc sống xoay quanh giữa bệnh viện và phòng ngủ, tháng nào cũng phải vài triệu tiền thuốc. Lấy Quang, em nặng gánh kinh tế và còn phải chăm sóc mẹ chồng ốm bệnh. Anh là con trai 1, mọi việc đổ hết lên đầu con dâu là em.
Chắc mọi người sẽ hỏi em yêu anh bằng niềm tin đúng không, có lẽ là bằng niềm tin thật các chị ạ. Tình phí thì chia đôi, với mức lương như vậy Quang vừa nuôi mẹ vừa lo cho bản thân, thật sự không còn dư tiền để chăm sóc bạn gái. Cưới về sinh con, chắc chắn em sẽ phải rất vất vả. Thế mà em vẫn đâm đầu vào, bảo sao trước ngày cưới mẹ em khóc hết nước mắt vì sợ từ đây con gái sẽ bước vào bể khổ.
Sau này nghĩ lại, em nhận ra lúc ấy mình quyết lấy Quang vì ở bên anh em cảm thấy rất bình yên và thoải mái. Em không cần phải gò ép bản thân, không hề chịu áp lực soi mói từ bạn trai. Anh chấp nhận con người em kể cả ưu điểm lẫn khuyết điểm, dù những lúc em xấu xí hay khó ưa thì anh vẫn rộng lượng yêu thương không hề phán xét hay trách mắng. Chỉ như vậy thôi.
Về chung sống, ngoài chuyện không có nhiều tiền đưa vợ thì anh đối xử với em rất tốt. Tuy nhiên mẹ chồng ốm bệnh vô cùng khó tính. Người già vốn hay xét nét, bà lại ốm quanh năm nên tính cách càng tệ. Có thể nói em bị bà “hành” cũng ra gì đấy.
Song em cứ nghe tai nọ rồi để lọt qua tai kia, chẳng để bụng, trách nhiệm của mình thì mình làm tròn thôi. Nhiều lúc nhìn chúng bạn xúng xính dư dả em cũng tủi thân và chạnh lòng, mà thầm nghĩ quyết định là do mình, bởi vậy lại cố gắng thực hiện trọn vẹn trách nhiệm làm vợ, làm dâu.
Sau 10 tháng kết hôn thì em mang thai con đầu lòng. Em bị nghén khá nhiều. Tối đó em bưng cơm vào cho mẹ chồng nhưng mà chê ỉ ôi không ăn. Đêm 11h em đang ngủ thì mẹ chồng gọi điện sang than thèm cháo gà. Chồng em dạo này tăng ca mệt mỏi, em lại lóc cóc dậy nấu cháo cho bà, sợ bà đói. Nghén mùi cơm, em vừa bưng cháo cho bà vừa ôm miệng nôn khan. Nhưng mẹ chồng im lặng không nói gì, ăn hết cháo thì sai em bưng bát đi rửa.
Ai mà ngờ được hôm sau em đi làm về thấy mẹ chồng đứng nấu nướng trong bếp, vừa nấu vừa hát vang nhà. Em trố mắt kinh ngạc, bà không hề có dấu hiệu ốm bệnh gì cả nhưng lại xua tay không cho em hỏi gì.
Mẹ chồng nấu một bàn đầy toàn món ăn ngon. Cơm nước vui vẻ xong, bà mới gọi hai vợ chồng em lại rồi tuyên bố một chuyện khiến em suýt ngất.
Bà bảo đã xem ngày đẹp rồi, sẽ khởi công xây nhà mới, mong là kịp thời gian đón cháu nội bà chào đời. Em chưa kịp thắc mắc tiền ở đâu ra xây nhà thì mẹ chồng đã tông tốc kể một mạch bà có từng nào đất, sổ tiết kiệm bao nhiêu ở ngân hàng, bao nhiêu cây vàng tiết kiệm.
Em choáng váng biết mẹ chồng đích thực là nữ cường nhân, thời trẻ bôn ba ngược xuôi mua được mấy mảnh đất, có sổ tiết kiệm cả vài tỉ, rồi mấy chục cây vàng cất đi. Lương chồng em cũng hơn 20 triệu chứ không phải 10 triệu. Từ đầu đến cuối anh nói dối em mà mẹ chồng thì lại càng không cần phải bàn cãi. Bà đóng kịch vô cùng tài tình, trong khoảng thời gian cả năm trời chứ nào phải ngắn gì. Kế hoạch thử lòng con dâu này là mẹ chồng nghĩ ra và bắt con trai phải làm theo.
Cuộc đời bà bươn chải va chạm với nhiều hạng người khác nhau, bà đã gặp quá nhiều người phụ nữ trong mắt chỉ có tiền bạc. Vậy là bà giả nghèo một cách triệt để, thậm chí còn bi kịch hóa thêm “mẹ chồng ốm yếu liệt giường cần chăm sóc” để thử lòng em. Và em đã vượt qua xuất sắc bài kiểm tra của mẹ chồng. Cháu nội cũng sắp ra đời, bà không nỡ để cháu phải chịu khổ nên quyết định công khai mọi chuyện.
Chồng thì em dám giận chứ mẹ chồng thì em nào dám giận dỗi bực dọc với bà. Đúng là gừng càng già càng cay. Đúng là cứ sống chân thành, cho đi trọn vẹn thì cuối cùng cũng sẽ được hưởng trái ngọt thôi phải không các chị!