Chị ôm con trai trên tay, nhẹ bẫng. Ánh mắt như dao sắc của mẹ chồng ném theo sau lưng không còn làm chị mảy may bận tâm. Với bà thì “đàn ông trăng hoa ngoài là bình thường, nó vẫn về nhà thì có gì mà hậm hực?”. Chị cười, đàn bà không biết thương nhau làm sao ở chung một mái nhà, huống chi là vợ chồng với nhau. Tình yêu, trách nhiệm không có, về nhà thì vẫn về đó nhưng là về và ôm theo mớ hằn học lẫn dằn hắt. Vậy thì chung bước tiếp theo làm gì cho mệt mỏi cả một đời người?
Nghĩ là nghĩ thế thôi chứ để thông được thì chị cũng mất ăn mất ngủ cả năm trời, chịu luôn cả những mắng mỏ của gia đình lẫn đứa bạn thân. Ừ thì cuộc đời có mấy đâu mà phải bắt mình sống tù đày mãi như thế?
Lần này thì đã dứt khoát. Là dứt hẳn chứ không nhùng nhằng nữa. Để tránh tiếng cho ba mẹ, chị dọn ra ngoài ở riêng. Bà ngoại hàng ngày chạy qua lại. Thằng bé được bà chăm chút yêu thương mà không còn phải dè chừng hay ngó trước ngó sau bên nhà nội nữa nên nó thích thú ra mặt. Chị thảnh thơi dành cho con và mình nhiều thời gian hơn. Chỉ có điều khuôn mặt chị lúc nào cũng buồn. Kể cả khi cười thì đôi mắt ấy vẫn một nỗi buồn hiện rõ.
Chị hình như thu mình lại. Tháng ngày qua chỉ có biết mỗi con đường từ nhà tới cơ quan, rồi về nhà ngoại. Loanh quanh thêm một vài chỗ thân thiết. Những chỗ ồn ào gần như chị tránh hết. Đôi khi bạn bè cũ lâu lâu không gặp, điện cho chị rủ cà phê, chị cũng chần chừ... Thực ra chị cũng muốn gặp bạn, chị cũng muốn mình thật tự nhiên để đi giao lưu gặp gỡ. Giờ chị có vướng bận gì nữa đâu? Nhưng không hiểu sao chị cứ chần chừ.
Có một nỗi mặc cảm mơ hồ cứ ngăn chị lại. Gặp nhau, rồi bạn bè kể về chồng con, về gia gia đình, về món quà này kia, về chuyến du lịch cả nhà cùng nhau. Hoặc cả những giận dỗi trong yêu thương... thì sao? Rồi chị sẽ lại ngồi yên với nụ cười lặng lẽ. Đến lượt chị, chị sẽ kể gì về gia đình hao khuyết của mình? Vậy là tự chị cứ làm cho nỗi mặc cảm ấy lớn lên.
Rồi một ngày bạn thân cũng hiểu ra những nỗi niềm ấy. Cô ấy bực tức đến phát điên. Cũng phải cô bạn ấy yêu thương rõ ràng, cảm xúc không bao giờ giấu giếm. Cô ấy làm toáng lên với chị. Đại loại là chỉ là ly hôn thôi thì mắc mớ gì mình không ngẩng cao đầu mà sống tiếp? Nó bồ bịch gái gú lại còn đánh người, nó vẫn bô lô ba la thể hiện ở mọi nơi cơ mà? Mình là người đàng hoàng thì cứ đàng hoàng mà sống tiếp? Xã hội ngoài kia đầy người xấu, người ác, người ta có cúi đầu sống không? Mẹ cứ mặc cảm cúi đầu vậy thì con nó làm sao ngẩng đầu lên? Mình phải yêu mình - yêu con, tự tin sống để cho người ta nuối tiếc chứ?...
Chị nghe chỉ cười. Biết vậy mà khó vậy. Từ nghĩ đến làm vẫn là một hành trình dài. Mà đúng, ly hôn là để thoát khỏi những dằn vặt đay nghiến, thoát khỏi những trận đòn bầm dập... vậy sao chị lại phải mặc cảm với mọi người. Sao luôn nghĩ mình không được tròn đầy viên mãn? Kỳ cục.
Và bạn thân chốt: Bất cứ việc gì trong đời cũng vậy, không quen thì phải tập. Một thái độ sống tích cực sẽ chi phối chất lượng cuộc sống của mình. Vậy nên mi cứ tự tin ngẩng cao đầu mà bước... Chị mỉm cười chợt nhớ lời mẹ khi xưa dặn dò: Con luôn nhớ lấy chồng rồi, nhưng dứt khoát con luôn phải có một đứa bạn thân cho mình.... Và đó, giờ thì chính bạn thân, xốc chị mạnh mẽ đứng dậy cùng với những lo lắng, yêu thương.