Không có quyền lựa chọn khi chữ hiếu nặng hơn chữ tình
Đôi khi trong cuộc sống, ta không được quyền lựa chọn và cũng không đoán trước được tương lai. Cuộc sống vốn không tươi đẹp như những gì bạn mơ ước, nó luôn tồn tại nỗi buồn và sự tuyệt vọng. Những người bước vào lễ đường chưa chắc đã là vì yêu nhau và những người yêu nhau cũng chưa chắc đã bước vào lễ đường làm đám cưới.
02/02/2019 12:00
Đan là một cô gái hiếu thuận sinh ra ở nông thôn, từ nhỏ thành tích học tập của cô rất xuất sắc. Vì em trai mà cô đã từ bỏ ước mơ học đại học của mình, một mình cô lên thành phố làm thuê kiếm tiền để nuôi em trai ăn học. Trong thời gian đi làm, cô quen Quân, một chàng trai đúng như những gì cô mong muốn về người yêu của mình. Hai người cùng nhau thêu dệt lên một tương lai tốt đẹp và cùng nhau cố gắng làm việc chăm chỉ từ sáng sớm đến tối muộn với mong muốn xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng tất cả đã bị cuộc sống hiện thực phũ phàng phá vỡ.
Hôm đó, Đan vừa cầm điện thoại vừa khóc đến tìm Quân: “Anh à, mẹ em bị ốm phải nằm viện, bà bị nhiễm độc nước tiểu, em phải về nhà xem mẹ thế nào, nghe nói để chữa khỏi phải tốn rất nhiều tiền”. Quân nghe xong liền đưa cho Đan 50 triệu, đây là toàn bộ số tiền anh vất vả đi làm và tiết kiệm bao năm nay. Anh bảo Đan: “Em cầm lấy để lo chữa bệnh cho mẹ”.
Đan khóc nói: “Không cần đâu, em biết anh đã rất vất vả mới kiếm được số tiền này”. Thế nhưng, Quân kiên quyết bắt Đan phải nhận, anh nói giữa anh và cô vẫn còn phân biệt tiền của ai hay sao? Nước mắt lưng tròng, Đan đón nhận số tiền Quân đưa, cô ôm lấy anh và nói: “Cảm ơn anh, em sẽ trả lại anh số tiền này”. Quân nói: “Em quên là chúng ta đã nói sẽ ở bên nhau cùng chăm sóc nhau cả đời này rồi sao, chờ mẹ em khỏi bệnh chúng ta sẽ kết hôn nhé!”.
Đan về đến nhà mới biết bệnh tình của mẹ cô rất nặng, phải lọc máu và thay thận. Chi phí để chữa trị cho mẹ cô quả là một con số khổng lồ, 700 triệu đối với Đan là một số tiền lớn mà cô có đi làm cả đời này cũng không kiếm được. Một hôm, bố và em trai cô quỳ trước mặt cô và cầu xin cô hãy cứu mẹ cô. Họ nói đã tìm được nguồn thận phù hợp với mẹ cô rồi, cũng có người tình nguyện thanh toán chi phí phẫu thuật và viện phí cho mẹ cô nhưng với một điều kiện là Đan phải làm vợ người đó.
Đan nghe xong như muốn ngã quỵ, cô không biết phải làm thế nào để đối diện với tất cả mọi chuyện đột nhiên xảy đến này. Đan yêu Quân, cô rất muốn được chung sống bên anh cả cuộc đời này, họ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn gian khổ trong cuộc sống. Nhưng cô cũng rất yêu mẹ cô, đó là người đã sinh thành ra cô, nuôi dưỡng cô, cho cô có cuộc sống ngày hôm nay, còn điều gì có thể sâu nặng hơn ân tình của mẹ dành cho cô chứ. Vậy là cô đành đồng ý với lời thỉnh cầu của bố và em trai.
Đêm hôm đó, cô rất muốn gọi điện cho Quân, kể với anh tất cả những nỗi khổ trong lòng mình. Một mình cô bước đi trên con đường quen thuộc, nước mắt không ngừng rơi, trái tim cô đau đớn nghẹn ngào. Cô nhớ lại những ngày tháng ở bên Quân, khoảng thời gian đó thật vui vẻ hạnh phúc nhưng lại ngắn ngủi quá, cô muốn nắm giữ thật chặt nhưng bất giác nó lại biến mất, cô không sao kiểm soát được.
Hóa ra, người muốn lấy Đan làm vợ lại chính là ông chủ của cô. Vợ ông đã mất 3 năm trước, nghe nói là tự sát, nhưng lý do tại sao thì không ai biết. Ông chủ của Đan và Đan đã ký một bản thỏa thuận, nếu ly hôn thì Đan sẽ phải hoàn trả hết số tiền chữa bệnh cho mẹ cô. Cố nén nước mắt vào trong, tay Đan run run ký vào bản thỏa thuận.
Đan đưa số tiền của Quân cho em trai bảo trả lại cho Quân kèm theo một bức thư, trong thư cô viết: “Gửi anh yêu, kiếp này chúng ta không thể ở bên nhau, nếu còn có kiếp sau, em nguyện sẽ làm tất cả để mình mãi mãi được ở bên nhau. Em xin lỗi, kiếp này mình chỉ có thể gặp nhau mà không được ở bên nhau. Anh hãy tự chăm sóc mình nhé, hãy tìm một cô gái yêu anh và anh yêu để lấy làm vợ, cho dù anh ở chân trời góc biển nào thì em cũng sẽ luôn chúc phúc cho anh, mong anh được hạnh phúc”.
Hôn lễ của Đan được tổ chức rất long trọng, thế nhưng trái tim Đan như vỡ vụn theo tiếng nhạc cử hành hôn lễ, có ai thấu hiểu cho nỗi đau khổ của cô không? Sau khi kết hôn, Đan mới biết chồng cô là một người ưa bạo lực. Mỗi lần uống rượu say về, ông đều đánh đập cô rất tàn nhẫn và sau khi tỉnh rượu, anh lại xin lỗi cô.
Đan đã hiểu thì ra người vợ trước của anh không chịu được sự dày vò hành hạ của anh nên mới tự tử, nhưng cô không thể chết. Cô còn có bố mẹ, còn có em trai cần cô chăm sóc. Một hôm, Đan bị đánh đến ngất đi, lần này trái tim cô hoàn toàn tan vỡ, thật sự cô rất muốn từ bỏ thế giới này để đến một nơi không có phiền muộn buồn đau, rời xa cuộc sống bụi trần này.
Cũng chính sau lần này, chồng cô đồng ý sẽ mua cho bố mẹ cô một căn hộ và hứa sau này anh sẽ thay đổi. Khi cô đưa chìa khóa căn hộ chung cư cho bố mẹ cô, lời nói của bố cô như kim châm đâm vào trái tim cô: “Căn hộ này để dành cho em trai con, sau này bố và em trai sẽ kiếm tiền để trả tiền nhà cho con.
Thật ra, con lấy chồng con cũng rất tốt, không phải lo lắng về kinh tế, cuộc sống sung túc đầy đủ, có nhà có xe, biết bao người mơ ước có được cuộc sống như con bây giờ mà không được. Những người ở quê chúng ta cả đời cũng chẳng được bước vào ngôi nhà lầu. Rất nhiều người ở quê đều ngưỡng mộ chồng con, cũng coi như nhờ mẹ con ốm mà con đã có được một cuộc sống tốt hơn...”.