Có những người phụ nữ tổn thương thành quen...
Chị đồng nghiệp của tôi ốm nặng, nghỉ ở nhà tận mấy ngày chưa khỏi. Chiều hôm đó tôi nhắn sẽ sang thăm chị, chị nhờ tôi đón cả hai con. Tôi quá hiểu hoàn cảnh của chị, đồng ý không ngần ngại.
Lúc tôi đưa hai con chị về nhà, chị một mình loay hoay trong bếp làm đồ ăn. Dáng vẻ chị lại ốm đi sau vài ngày bệnh tật, đôi mắt cũng trũng sâu hơn. Nhưng có vẻ chị vui lắm, chị bảo hôm nay có khách, chị phải ráng nấu vài món tủ. Bởi bữa cơm hàng ngày của gia đình chị từ lâu chỉ có ba mẹ con chị.
Tôi hỏi chị, ngoài lúc con đi học về thì chị vẫn ở nhà một mình mấy ngày nay sao? Chị cười gượng gạo rồi đáp, ừ chị quen rồi. Tôi không lạ gì với câu nói này, dù chị có chồng hẳn hoi chứ chẳng phải đơn chiếc nuôi con một mình.
Tôi lại hỏi, thế anh ấy không về mấy nay, không biết chị ốm đến mức này à? Chị lắc đầu, lại bảo, thôi nhắc làm gì, thà không về chị còn mau khỏe lại hơn.
Phụ nữ yếu đuối nhất là lúc cái mỏng manh trời sinh lại càng trở nên xơ xác trước bệnh tật. Những lúc như thế chỉ ước có người bên cạnh cho mình một bát cháo, vài viên thuốc, hay đơn giản là một câu hỏi han. Còn chị thì vẫn luôn một mình.
Chồng chị vẫn trở về, nhưng chẳng bao giờ để ý vợ con thế nào. Con học lớp mấy trường nào anh ta cũng không biết. Vợ bệnh ra sao anh ta cũng chưa từng hỏi han. Chồng chị chỉ biết đến bè bạn, tiệc tùng rượu chè. Chị nói nhà chỉ như nơi trọ tạm bợ với chồng, vui thì về, buồn thì lại đi.
Có lần tôi thương chị quá, tôi hỏi sao chị không nói với chồng, để anh ta biết mà sửa? Chị lắc đầu cam chịu, vì nói thế nào cũng bằng không. Đáp lại vẻ khổ sở của chị chỉ là sự lạnh nhạt từ chồng. Anh ta trách chị không cảm thông, anh ta không ngoại tình bồ bịch, chị còn muốn gì nữa?
Chị ban đầu buồn phiền, khóc lóc mỗi ngày. Tổn thương ngày qua ngày từ người chồng vô tâm bòn rút hết niềm vui và sức sống trong con người chị. Chị chưa 40 mà như đã gần 50, chị cứ nhìn mình trong gương mệt mỏi, rệu rã và kiệt cùng sức lực. Chị không biết mình đã làm gì sai, cố gắng nhiều như thế sao không được gì?
Nhưng dần dà, vài tháng, rồi vài năm, chị cũng quen dần với thương tổn. Thay vì khóc lóc, khổ sở, chị dần bình thản hơn. Chị biết mình có làm gì cũng không thay đổi được một người đàn ông. Vậy thì chị đành thay đổi chính mình. Chị tìm niềm vui trong công việc, con cái và cuộc sống. Chị cần con và chính mình vui vẻ, hơn là chỉ trông chờ một ánh nhìn để tâm của chồng. Chồng vô tâm cỡ nào chị cũng ung dung đến lạ. Vậy mà chị lại thấy mình nhẹ nhõm hơn, cũng bình yên hơn.
Có những người phụ nữ tổn thương thành quen, sẽ dần biết cách sống bình thản. Có những người vợ từng đau khổ khi cố thay đổi chồng, đến cùng chỉ chọn cách sống bình yên cho riêng mình và con. Như chị, như bao người phụ nữ khác ngoài kia, bình thản trước bão tố, khi từng đi qua những cơn giông đớn đau tận cùng.