Tôi và bạn trai cùng tuổi 40, đều đã qua một lần đò. Thu nhập cả hai ổn định, tôi có con trai riêng, anh có con gái riêng sống với mẹ của bé và hàng tháng anh cấp dưỡng.
Quen nhau qua công việc và thông cảm cho nhau nhiều. Đến khi yêu thương thì chúng tôi tính tới việc chung nhà nhưng bất ngờ anh bảo phải… cuới gấp “trong năm nay”. Nghĩa là còn chưa đến 1 tháng nữa là tới tết Nguyên đán, cưới xin gì cho kịp? Mà tôi cũng có cần cưới đâu, một tờ giấy kết hôn, vài mâm bàn cho biết cha mẹ hai bên là xong. Nhưng anh bảo:
- Em nói thế là không phải rồi! Vợ chồng là chuyện trăm năm, “thánh” bảo năm nào bốn mươi cưới là rất đẹp. Qua năm bốn mốt không hợp tí nào!
- Vậy anh cưới em hay cưới cái tuổi?
- Thì em!
- Vậy một là làm gọn gàng vài bàn. Hai là qua năm rồi tính chứ em không ba đầu sáu tay để lo công việc cuối năm, còn lo tiệc tùng mấy chục bàn, áo váy cô dâu xông xênh như anh muốn!
- Ô hay! Em lạ ghê á! Con gái người ta muốn người yêu cưới càng lớn càng nở mặt. Còn em thì ngược lại?
- Hạnh phúc không nằm ở đám cưới to hay nhỏ anh à!
Ba ngày nay chúng tôi "chiến tranh lạnh" về vụ cưới xin. Tôi cũng tránh mặt anh bằng cách đi công tác mấy ngày. Nhưng tan giờ làm anh vẫn về nhà tôi, cùng con trai lên 10 của tôi sửa lại sân vườn sao cho đẹp hơn, màn cửa, salon, màu tường cũng thay mới. Tôi về, chưa kịp vui mừng vì nhà có bàn tay đàn ông chăm sóc thì đã tá hỏa vì màu tường, màu salon, màu rèm cửa, màu sơn cổng… cứ choảng nhau chan chát.
Tường màu vàng kim như… ngôi chùa. Anh lý giải vì tôi mạng Thổ, “thầy” bảo mệnh ấy lạnh thì phải dùng tông màu tường nóng mới cân bằng. Màu nóng? Bộ hết màu rồi hay sao mà nóng hừng hực thế này? Salon mà xanh nõn chuối nhưng rèm cửa lại tím lịm thì có vừa mắt không?
Anh bảo vì cuối năm, cửa hàng trang trí nội thất của bạn anh thanh lý đồ quá rẻ, mà bộ salon này còn nguyên tem nên anh phải rinh về. Thế còn màu rèm sao lại tím lịm thế kia? À, thì thầy phán, mạng Thổ hợp với các màu đỏ, tím, vàng, nâu, hồng nên anh muốn giúp em sống hợp theo lời thầy mà cũng là hợp phong thủy đó mà.
Tôi thở dốc vì ngôi nhà bỗng dưng đổi chủ và càng sững sờ hơn khi cánh cổng và màu cửa lại đỏ choét!
Chắc thấy anh mắt hình viên đạn của tôi soi tới nên anh đỡ lời “Đừng la nữa nha em. Nếu cửa màu đỏ em không chịu thì anh kêu thợ sơn lại màu hồng vậy”.
Thật ra nhà tôi trước giờ không xấu, với tông chính màu vàng chanh, chỉ là nó hơi cũ kỹ. Tôi biết ơn anh quan tâm đến mẹ con tôi, nhưng phải chi anh nói với tôi một lời rồi cùng bàn bạc thì hay biết mấy. Đằng này…
Thấy mình cũng hơi quá đáng khi chưa cảm ơn người đã chăm sóc, đưa rước con mình mấy hôm nay mà chỉ toàn cự nự nên tối đó tôi mời anh ăn tối.
Vài món đặc sản vùng quê miền Tây hào sảng đã được tôi đưa lên bàn ăn như lẩu mắm, mắm cá lóc, mắm linh chưng trứng… Tưởng anh hít hà vì mùi thơm và vị cay của nó ai ngờ anh phán:
- Trời ơi, ăn mắm nhiều không tốt nha em! Mắm là cá lên men, “thánh” dạy rằng cuộc đời cầu gì được nấy. Chả lẽ em cầu cho cuộc đời em… lên men như cá sao?
Bây giờ tôi chả biết có nên gắn kết với con người mà niềm tin cuộc đời cứ luôn đặt ở… thánh thần hay không?