Mang một chiếc giày chật sẽ thấy đau chân, mặc một chiếc áo chật sẽ khó chịu vô cùng. Hôn nhân bất hạnh giống như việc đàn bà cố nong chân vào 1 chiếc giày không vừa, mỗi bước đi đều khiến mình đau buốt. Nhưng liệu có bao nhiêu người đàn bà dám mạnh mẽ vứt đôi giày ấy đi để mình thanh thản, bình yên hơn?
Đàn bà khi sống với chồng tệ bạc, héo hon, tàn úa mỗi ngày. Hơn ai hết họ hiểu những nỗi đau mà mình đang gánh chịu. Biết rằng mình khổ nhưng vẫn không thể rời xa. Họ cứ gắng gượng vì nhiều lí do: “Vì con, vì phụ thuộc kinh tế, vì sĩ diện...”. Nhiều người đàn bà còn tự huyễn hoặc mình rằng: “Hết tình thì còn nghĩa, dù sao cũng là vợ chồng, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được!”.
Có những người đàn bà có một công việc tốt, bước chân ra ngoài xã hội được mọi người nể trọng. Trong mắt mọi người họ xinh đẹp, giỏi giang, thông minh không kém ai nhưng khi bước về nhà họ vẫn là người đàn bà cam chịu. Họ có chồng tệ bạc nhưng vẫn không bỏ được. Tự thâm tâm những người đàn bà như thế luôn có một nỗi sợ vô hình: Sợ thay đổi!
Họ quá quen thuộc cuộc sống có người đàn ông ấy bên cạnh. Họ đã có những tháng ngày hạnh phúc, vợ chồng san sẻ. Khi chồng thay đổi, đàn bà vẫn cứ ru ngủ mình bằng những năm tháng quá khứ. Nếu ly hôn, họ không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nếu bước một mình. Họ sợ phải đối mặt với nỗi đau chia cắt. Họ sợ mình không đủ sức để đương đầu với những khó khăn, nỗi cô đơn khi sống một mình. Đàn bà thường yếu đuối, những nỗi sợ biến họ thành nhu nhược.
Chị tôi là giảng viên một trường đại học có tiếng trong thành phố. Chị xinh đẹp, giỏi giang không kém gì ai. Nhưng đâu phải đàn bà cứ thông minh, cứ giỏi giang là sẽ được hạnh phúc. Chị yêu đến si mê, ngu muội một người đàn ông. Bất chấp ba mẹ ngăn cản chị vẫn kết hôn với người đó. Ba mẹ tôi đành miễn cưỡng chấp nhận khi chị thông báo rằng mình đã có thai.
Chẳng cần phải đợi lâu mới thấy bản chất thật của chồng chị. Khi chị sinh nở, anh ta đã lén ăn vụng với một ả tiếp viên quán karaoke. Chị tôi biết, ôm đứa con bé bỏng mà nước mắt cứ chảy. Những tưởng do chị sinh nở, muốn giải quyết sinh lí nên anh ta mới đi ăn vụng nhưng thời gian sau anh ta vẫn như thế. Bề ngoài bảnh bao, luôn tỏ ra lịch thiệp nhưng lòng dạ lại tệ bạc vô cùng. Chị tôi cứ buồn rầu, héo hon.
Ba mẹ tôi khuyên chị ly hôn, tôi cũng nói chị bế cháu về nhà mẹ ở. Chị có công việc tốt, có thu nhập cao, hơn nữa ba mẹ lại ở gần sẽ phụ chị chăm con. Nhưng chị vẫn một mực không chịu. Chị vẫn mong anh có một ngày thay đổi, vẫn tin rằng vì lí do nào đó anh mới trở nên như thế. Càng ép mình ở bên chồng, chị càng khổ đau và khóc nhiều hơn.
Tôi nghĩ trên cuộc đời này chắc hẳn còn nhiều người đàn bà có cuộc hôn nhân đầy bi kịch như chị. Đang cố ép mình mang một chiếc giày không vừa để rồi tự dằn vặt, đau khổ một mình. Đàn bà à, đàn ông đã thay lòng đổi dạ sẽ chẳng mong có ngày quay đầu. Chỉ có cách tự cứu lấy mình chứ không còn con đường nào khác.