Tôi biết chị khi vẫn còn là sinh viên. Chị hơn tôi 3 khóa, xinh đẹp và giỏi giang. Ngày chị quen anh, tôi cũng chẳng mấy ngỡ ngàng. Vì anh cũng rất điển trai và tài năng như chị. Như bao câu chuyện tình đẹp đẽ khiến lắm người ganh tị, chị được anh yêu thương và cưng chiều hết mực. Không biết vì tôi quá thương chị hay vì chuyện tình của cả hai đẹp như mơ mà tôi đặt niềm tin không ngơi nghỉ vào cái kết viên mãn “hạnh phúc mãi về sau” của hai người. Và tất cả hầu như vẫn diễn ra hệt những gì tôi nghĩ về cái kết ấy. Rằng anh cầu hôn chị chân thành và thiết tha. Chị rạng ngời trong bộ váy cưới tinh khôi cùng anh bước vào lễ đường linh thiêng. Anh vẫn nhìn chị đắm say và đầy yêu thương như thuở nào…
Người ta thường không thể biết trước được số phận của những mối nhân duyên cứ ngỡ như đã an yên gắn chặt vào nhau. Một ngày, một sợi vội buông, một sợi vội níu, tan tác lúc nào cũng chẳng còn nhận ra…
Năm năm sau ngày cưới, chị vẫn không thể sinh được con trai. Gia đình anh không thể chấp nhận được điều này. Lời ra tiếng vào, thị phi dày xéo, cứ nổi lên như giông bão suốt hai năm dài sau đó. Chị lại mải mê với công danh sự nghiệp thăng tiến. Chị quyết định đi tu nghiệp 3 năm, bỏ lại cả con nhỏ mới hai tuổi. Anh không giữ nổi chị, không đủ sức níu chị lại bằng ước mơ cao sang và xa xôi của chị. Suốt 3 năm dài đó, chị đánh mất anh mà chẳng hay biết.
Ngày chị công thành danh toại trở về nhà, anh đặt tờ giấy ly hôn trước mặt chị, thản nhiên và vô tình. Chị không đồng ý, nhất quyết không đồng ý. Anh nổi cơn giận dữ tợn, đồ đạc trong nhà bỗng chốc tan tành đổ vỡ. Tiếng ly chén va vào nhau, từng tiếng một như từng nhát đâm vào lòng chị. Anh đã quá mỏi mệt để đợi chờ chị, tất thảy những hy vọng bỗng hóa thành oán hận tự lúc nào. Lần đầu tiên, chị biết chị không thể mất anh. Những cái níu giữ muộn màng trở nên mỏng manh và yếu ớt. Đàn bà bất hạnh, cũng vì những chấp niệm hư hao và hoang hoải đến vô vọng như thế,.
Một ngày, chị trở về với tay xách nách mang, chuẩn bị một bữa thật thịnh soạn cho nhà. Ba mẹ chồng đang tiếp khách, chị không nhìn rõ là ai. Chị vừa định lên tiếng thông báo cho ông bà hay biết thì hai vị khách kia ngoảnh mặt lại nhìn chị. Là anh và cô nhân tình kia. Cô ta đến để báo rằng mình có thai và muốn ba mẹ chồng chị chấp nhận cô về nhà danh chính ngôn thuận. Nụ cười tươi của chị bỗng chốc héo mòn đến úa tàn.
Ba mẹ chồng e dè nhìn chị rồi lại nhìn cái bụng đang lớn dần lên của người đàn bà kia. Anh vẫn không nhìn chị. Chị vẫn không cam tâm. Cơn giận không thể kiềm chế được, chị nhào đến người đàn bà kia, trước mặt cả ba mẹ chồng và đứa con gái bé bỏng. Chị điên, điên vì sắp đánh mất, điên vì hối hận, và điên vì tủi hờn. Anh không ngăn kịp chị, vì anh nào ngờ chị đã đổi thay đến đáng sợ như thế. Người phụ nữ té nhào xuống cầu thang, máu loang lổ trên nền gỗ lành lạnh. Con gái chị hoảng sợ tránh xa chị. Anh thẳng thừng cho chị cái tát đau điếng, là lần đầu tiên cũng là cuối cùng.
Không ai tha thứ cho chị cả, chị bảo với tôi rằng chị không đáng được tha thứ. Chị khóc, lần đầu tiên khóc sau hàng dài những năm tháng mỏi mệt. Mỏi mệt vì chạy theo những đam mê không ngơi nghỉ. Mỏi mệt vì những hối tiếc muộn màng. Và mỏi mệt vì những chấp niệm hoang tàn và đổ vỡ. Chị ly hôn, đến cả việc làm mẹ cũng trở nên vô vọng nực cười. Tôi không thể cho chị lời khuyên nào, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ an yên những nỗi đau không dứt của chị.
Đàn bà có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối đừng đánh mất gia đình của mình. Đàn bà có thể chạy theo nhiều thứ, đam mê cũng được, khát khao cũng không sao. Nhưng xin đừng quên rằng nơi cuối cùng quay về, phải là gia đình. Đừng mãi đi không ngơi nghỉ, ngoảnh mặt lai đã chẳng còn điều gì. Hạnh phúc nào cũng đều có chân cả, bạn không gi lấy nó, nó chắc chắn sẽ rời xa bạn, đàn bà à!