Hôm nay tôi viết lên đây không phải để nhận được sự thương hại của mọi người, chỉ là cảm xúc có quá nhiều nỗi uất ức không biết giãi bày cùng ai, bạn bè cũng không dám, gia đình càng không, không biết tìm được hướng đi nào cho bản thân. Tôi 31 tuổi, độ tuổi mà bạn bè xung quanh đã có gia đình, con cái, nhìn cảnh đó tôi khát khao có một gia đình nhỏ, có đứa con xum vầy sau những giờ lao động mệt nhọc, ấy vậy mà ước mơ nhỏ nhoi đó cứ đến rồi lại rời xa tầm tay của tôi một cách bất lực.
Năm 26 tuổi tôi có quen và yêu một người con gái, chúng tôi đã đi quá giới hạn, hậu quả cô ấy có thai ngoài ý muốn, mặc dầu tôi đã hết sức khuyên can, tâm sự bằng tất cả nỗi lòng nhưng mẹ và cô ấy vẫn quyết định đi bỏ cái thai ấy. Tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác bất lực khi ngồi ngoài sảnh đợi cô ấy và mẹ vào trong làm thủ thuật, dù lúc ấy còn trẻ nhưng tôi nhận thức được sự khao khát làm bố, mong muốn có một gia đình nhỏ của bản thân, có điều sự chân thành không đủ để thay đổi được quan điểm sợ bà con lối xóm, lời ra tiếng vào của gia đình cô ấy.
Sau chuyện đó chúng tôi vẫn tiến hành đám cưới, tôi muốn mang lại cho cô ấy một danh phận để thay đổi sai lầm đó, nhưng ở đời có những việc ta dự tính mà sự thật lại phũ phàng, cứ ngỡ tình yêu chân thành sẽ được đền đáp vậy mà kết quả lại chia tay sau 11 tháng bên nhau. Cảm giác bị lừa dối, phụ tình cứ ám ảnh tôi suốt 3 năm dài mới thoát ra được.
Tưởng chừng như quá khứ đã ngủ yên, trớ trêu thay nó lại lặp lại. Tôi quen người sau, bằng tuổi, cả 2 xác định sang năm sẽ đám cưới và có con. Hai đứa bằng tuổi nhưng suy nghĩ cô ấy cao hơn tôi rất nhiều, trong chuyện tình cảm tôi lúc nào cũng yêu thương và chiều chuộng cô ấy hết lòng, không bao giờ hơn thua vì biết tính cô ấy như thế nào. Chúng tôi đã dùng biện pháp tránh thai nhưng cô ấy vẫn dính bầu. Trong một lần cãi vã, chúng tôi chia tay, cô ấy gọi điện thông báo có thai và muốn cùng tôi đi phá.
Tôi như người điên, cầu xin cô ấy giữ lại, sẽ lo chu toàn cho 2 mẹ con nhưng cô ấy kiên quyết bỏ với lý do sinh ra không hợp mạng, thu nhập hiện tại không lo được cho con, trong khi tôi và cô ấy đều có thu nhập ổn định, cô ấy 15 triệu/tháng còn tôi 12 triệu/tháng. Tôi đưa cô ấy đi, nhìn cô ấy quằn quại đau đớn khi dùng thuốc không bằng nỗi đau tận tim gan mà tôi cố kìm nén. Sau một thời gian chúng tôi quay lại với nhau nhưng có quá nhiều bất đồng, thêm nỗi đau đó chúng tôi quyết định dừng lại.
Hiện tại tôi cố gắng làm nhiều việc thiện, quyên góp cho các trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, bệnh tật để xoa dịu nỗi đau, xem như cách an ủi của một kẻ thất bại trong hôn nhân. Có điều mỗi khi đêm về bên 4 bức tường, trong những cơn mơ, nước mắt tôi vẫn rơi vì quá khứ, cảm giác mất đi giọt máu của mình, rồi bị lừa dối cứ ám ảnh tôi trong những đêm dài. Tôi phải làm sao đây?