Nhiều người phụ nữ vẫn nghĩ rằng khi làm vợ một người đàn ông giàu có, họ mặc nhiên sung sướng cả đời. “Ở nhà chồng nuôi”, chỉ cần lo làm đẹp, mua sắm, sống một cuộc sống an nhàn, hưởng thụ. “Mưa không tới mặt, nắng chẳng tới đầu”, mọi gánh nặng cơm áo họ chẳng cần lo nghĩ. Nhưng có đúng là đàn bà sẽ hạnh phúc khi tự nguyện lui về làm nội trợ?
Đàn bà có hạnh phúc không khi tự bó buộc cuộc đời mình xung quanh bốn bức tường? Ở nhà nội trợ, tự thu hẹp các mối quan hệ xã hội, ngoan ngoãn làm một người đàn bà đảm đang. Họ sẽ đong đếm hạnh phúc của mình bằng những bữa cơm tươm tất, bằng cái hài lòng của chồng. Và dĩ nhiên, khi không làm ra tiền từ việc lớn đến việc nhỏ đều ngửa tay xin tiền từ chồng. Như vậy đàn bà có thấy hạnh phúc?
Anh trưởng phòng của tôi rất giỏi. Vợ anh là một phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp. Nhà anh cũng thuộc diện khá giả, tiền bạc không thiếu nên khi vợ mang thai anh bảo vợ ở nhà. Anh lo lắng vợ mình vất vả khi đi làm, sức khỏe không đảm bảo. Hơn nữa, tiền lương của anh cũng dư nuôi vợ nuôi con. Tôi đã từng nghĩ chị vợ anh rất may mắn khi có một người chồng thương yêu và biết lo nghĩ như anh.
Nhưng chừng sau hai năm, mỗi khi nhắc về vợ giọng anh có vẻ chùng xuống. Công ty có tiệc tùng, đi chơi anh đều không dắt vợ theo. Một lần ngồi uống bia, anh thú thật rằng hai năm vợ ở nhà chăm con thấy vợ mình biến thành một người đàn bà khác hẳn. Dắt cô ấy theo đi tiệc, cũng ngại sợ mọi người bảo vợ trưởng phòng mà xuề xòa như thế. Bây giờ cuộc sống của cô ấy chỉ quẩn quanh trong nhà, cơm nước cho chồng, chăm con mọn. Hiếm khi ra ngoài nên cô ấy chẳng chăm chút cho ngoại hình, người ngợm luộm thuộm, tóc tai xuề xòa.
Tôi thật sự ngỡ ngàng khi nghe anh kể về chị. Giọng anh có vẻ coi thường vợ. Trước đây một vài lần tôi gặp chị, đã ngưỡng mộ vô cùng một phụ nữ thông minh và xinh đẹp. Việc “ở nhà chồng nuôi” hai năm, đã biến chị thành người phụ nữ không cần xinh đẹp, không cần giỏi giang ngoài xã hội nữa. Một lần đi siêu thị, tình cờ gặp chị. Suýt chút nữa tôi đã không nhận ra vì chị quá khác. Chị mập hẳn ra, ăn mặc xuề xòa.
Chị cũng như bao nhiêu người phụ nữ khác trên đời, được xã hội nhìn vào và gán mác sung sướng. Sướng bởi chẳng phải đi làm, chỉ “ngồi mát ăn bát vàng”. Nhưng ở nhà chồng nuôi, quẩn quanh trong căn nhà có biết bao nhiêu việc không tên cũng đủ vắt kiệt sức của chị. Mệt mỏi, cực nhọc nhưng khốn khổ thay, tôi đã nghe chồng gọi chị là “kẻ ăn bám”.
Đàn bà ngoài thời gian thai sản, chăm con mọn thì đừng bao giờ “ở nhà chồng nuôi”. Đàn bà đừng bao giờ tin vào câu nói: Anh sẽ nuôi em cả đời. Bởi lúc vui vẻ thì thương yêu mật ngọt, lúc sóng gió bão bùng thì đàn bà biến thành kẻ ăn bám. Vả chăng, đàn ông có yêu thương đến mấy bước về nhà chỉ thấy một người đàn bà suốt ngày quẩn quanh bếp núc, đụng một việc gì cũng ngửa tay xin tiền họ cũng có ngày thấy chán.
Đàn bà bước ra ngoài xã hội để tự tin hơn. Dù ít hay nhiều cũng có một công việc kiếm tiền cho bản thân mình. Đừng biến mình thành người đàn bà vô dụng, ăn bám trong mắt chồng. Và lúc sóng gió, lúc biến cố cuộc đời chính công việc sẽ giúp người đàn bà đứng vững. Đàn bà nhớ nhé, “ở nhà chồng nuôi” không bao giờ là lựa chọn khôn ngoan.