Hơn 9 năm làm vợ, cũng là chừng ấy năm em khổ tâm vô cùng vì một người chồng vô tâm. Em vẫn thường nghe người ta khuyên rằng đàn ông tệ bạc, sống ích kỉ thì đàn bà hãy sống cho mình. Nhưng thật lòng mà nói có người đàn bà nào mạnh mẽ tới mức có thể phớt lờ, giả mù giả điếc để sống mà có thể tìm thấy bình yên?
9 năm làm vợ, câu mà em hay nghe chồng mình nói nhất chính là: “Anh bận quá”. Anh nói câu đó khi em nhờ anh đón con ở nhà trẻ khi mình có việc đột xuất không đón được. Anh dùng câu đó để bao biện cho tất cả những sự vắng mặt của mình. Khi vợ ốm, khi vợ nhập viện, khi đưa con đi khám bệnh, trong tiệc sinh nhật của con… anh đều không có mặt vì quá bận, vì không có thời gian.
Là một người vợ, hơn ai hết em hiểu anh bận bịu điều gì. Buổi sáng anh bận cà phê với bạn. Đám đàn ông tụm lại với nhau ở quán cà phê đầu đường ngồi hút thuốc ngắm phố xá vừa nói với nhau những câu chuyện thời sự nóng hổi. Buổi chiều, anh bận nhậu. Ở đâu giết người, trộm cắp, những sự việc nóng hổi được share trên mạng anh biết hết.
Anh biết mọi thứ, chuyện đông tây, chuyện thế giới, chuyện thiên hạ. Duy chỉ có chuyện vợ con là anh chẳng biết điều gì. Khi anh mải mê lướt điện thoại, mải mê ăn nhậu thì em tất bật, mướt mồ hôi lo cho gia đình. Buổi sáng lo hai đứa con ăn sáng, chuẩn bị tất bật đèo chúng đến trường để không muộn học. Nhiều lúc em không có thời gian ăn sáng, chưa kịp chải mái tóc rối bù cho kịp giờ đến công ty. Chiều về, chen giữa đám kẹt xe để đón con cho kịp. Tạt qua chợ mua đồ ăn, về nhà vừa trông con vừa nấu ăn, rồi dọn dẹp, cho con ăn, dạy con học… Em bận bịu đến mức 9 giờ tối mới có thời gian tắm và nghỉ ngơi. Trong khi đó chồng mình ngồi lai rai, nhậu cho đến nửa đêm. Thậm chí hứng lên còn rủ nhau đi hát karaoke, massage giải mỏi.
Em là người đàn bà cô đơn trong chính căn nhà mình. Hình như anh không quan tâm, cũng không hề biết những vất vả, mệt nhọc lo toan mà em phải gánh. Hai đứa con nhỏ xíu, quần quật với con cũng đủ mệt, còn chuyện công ty, chuyện họ hàng hai bên. Đôi lúc em tự nghĩ em và anh khác gì người dưng nước lã sống chung dưới một mái nhà?
Tình yêu ngày nào đã chết đi, giờ đây chỉ còn sự mỏi mệt, chán chường. Bây giờ em phải làm sao với chính cuộc hôn nhân của mình? Viết đơn ly hôn hay sống vô tâm lại gấp ngàn lần? Anh sống cuộc đời anh, em sống cuộc sống của em. Nhưng như vậy thì còn gì là một gia đình nữa?
Người ta nói rằng, đàn ông vô tâm thì chẳng có cách nào thay đổi được. Bởi lạnh nhạt ấy đã thấm vào máu rồi! Có đúng như vậy không hả anh?