Đàn bà luôn nghĩ rằng bản thân mình có khả năng chịu đựng vô hạn, cứ ngỡ lòng dạ mình có thể nhẫn nhịn mãi vì con. Nhưng rồi, chẳng ai có thể khóc mãi, cam chịu mãi khi người chồng đã sống quá bạc bẽo, vô tình. Hơn 10 năm kết hôn, tôi kiệt sức buông tay và trở thành người đàn bà một đời chồng.
Tôi thuộc kiểu đàn bà đơn giản, chỉ muốn an phận với gia đình nhỏ của mình. Sau ngày cưới, tôi không ngừng vun đắp, chu toàn để mong cuộc sống gia đình hạnh phúc. Thời gian đầu chồng cũng quan tâm, thương yêu nhưng từ khi sinh con anh trở thành người chồng vô tâm, ích kỷ. Chồng tôi đi sớm về muộn, những bữa cơm tôi một mình ăn với con. Tôi nuốt nước mắt trôi ngược vào lòng, ôm đứa con bé bỏng đang say giấc.
Tôi thấy mình có chồng cũng như không. Bởi chuyện gì cũng gánh vác, cũng lo toan. Chồng thì suốt ngày ăn chơi, nhậu nhẹt, còn tôi lúc nào cũng đầu bù tóc rối, làm tất cả mọi việc từ lớn tới nhỏ. Chừng ấy năm, tôi chưa từng được chồng hỏi han khi ốm sốt. Chưa từng được chồng giúp đỡ việc nhà, chơi với con. Tôi bệnh nằm liệt trên giường, anh cũng bỏ mặc đó mà đi ăn nhậu. Còn có khổ tâm nào cho bằng?
Tôi thương con mà cam chịu, nhẫn nhịn, vì con mà nhắm mắt cho qua tất cả những vô tâm của chồng. Nhưng đau đớn hơn khi tôi nhận ra rằng, nguồn cơn cho tất cả sự lạnh nhạt với tôi là anh có nhân tình. Tôi khổ sở cùng cực, ngồi giặt áo cho chồng mà nước mắt chảy ào ào khi thấy dấu son đỏ chót mà ả nhân tình cố ý để lại. Tôi đau, tôi khóc, cô đơn vô cùng tận trong chính gia đình mình. Chồng có cũng như không, vậy thì tôi còn ở lại để làm gì?
Mẹ ruột của tôi đã khuyên nên nhẫn nhịn, lựa lời khuyên nhủ chồng. Tôi nhìn lại cuộc đời của mẹ. Nhàu nhĩ, cô đơn, héo úa vì ngày trước cha tôi cũng từng ngoại tình. Tôi chứng kiến mẹ không hạnh phúc, cha tôi vô tâm, đối xử tệ bạc. Nhưng cả cuộc đời mẹ tôi có nhận được gì từ cha? Tôi không thể sống như mẹ được, cam chịu, đau khổ cả một đời. Mười năm nữa, hai mươi năm nữa nếu tiếp tục sống với chồng tôi có hạnh phúc không hay lại đau đớn, lại tổn thương?
Tôi cương quyết ly hôn, giành quyền nuôi con từ chồng. Chồng tôi sững sờ. Ba mẹ, họ hàng hai bên hết sức sửng sốt vì quyết định của tôi. Bởi lâu nay, tôi trong mắt họ là người đàn bà cam chịu, chỉ biết khóc và chồng có tệ ra sao cũng chỉ im lặng. Nhưng từ nay, tôi sẽ không sống như vậy nữa. Chẳng biết con đường của người đàn bà ly hôn sắp tới cô đơn, vất vả ra sao nhưng tôi sẽ dũng cảm bước đi còn hơn cả đời cam chịu sống với kẻ không ra gì. Chồng tốt thì ở, chồng dở quá thì ra đi thôi!