8 tháng về làm dâu, cuộc sống của tôi chưa lúc nào được gọi là hạnh phúc. Tôi phải đối diện với những lời gièm pha, so sánh.
Tôi cam chịu tất cả chỉ vì nghĩ đến đứa con trong bụng mình. Cơ sự đã đến mức này, tôi chẳng có thể làm gì hơn được nữa, ngoại trừ việc chấp nhận đối diện với tất cả.
Tôi gặp chồng mình khi anh còn đang làm thủ tục ly hôn với người vợ cũ. Họ đã nộp đơn ra tòa và chỉ chờ ngày giải quyết. Mối quan hệ của chúng tôi rất chóng vánh, chỉ hơn 2 tháng sau khi quen tôi đã có bầu.
Thực ra tôi biết mình vội vàng, nhưng ở cái tuổi 30, tôi không có nhiều lựa chọn. Hơn nữa anh cũng có tuổi rồi và muốn sớm có con sau cuộc hôn nhân đổ vỡ. Tôi chịu mọi thiệt thòi về mình để đẩy nhanh cuộc hôn nhân này.
Chồng tôi và vợ cũ ly hôn khi họ chưa có con. Vợ cũ của anh đẹp lắm nhưng chị ấy quá bận rộn cho sự nghiệp nên vợ chồng nảy sinh bất hòa và rồi cơn bốc đồng đến, hai người quyết định chia tay. Kể cả khi họ đã đường ai nấy đi, bố mẹ chồng tôi vẫn coi chị ấy như con trong nhà.
Tôi cũng tủi lắm nhưng biết làm sao được. Phận mình là người đến sau nên cũng đành tôn trọng.
Tôi chỉ hi vọng sau một lần đổ vỡ, giờ gặp tôi hết mình vì anh thì anh sẽ trân trọng. Nhưng không, với anh và cả gia đình anh, tôi chẳng qua chỉ là một người đẻ con cho nhà họ chứ không phải là vợ.
Tôi không được làm đám cưới rình rang vì bố mẹ chồng bảo “Không hay ho gì”. Chồng tôi vừa mới ly hôn vợ cũ được vài tháng, không nên làm đám cưới, hai đứa đăng kí kết hôn, làm vài mâm cơm giữa hai nhà rồi dọn về sống với nhau thôi.
Thời gian đầu, thậm chí mẹ chồng còn không cho tôi xuất đầu lộ diện, sợ hàng xóm dị nghị. Họ giấu tôi như giấu một sự dơ bẩn mặc dù tôi không làm gì nên tội.
Nhưng đó chưa phải là tất cả những đau đớn mà tôi phải trải qua. Vì vẫn quý vợ cũ của chồng tôi nên mỗi khi nhà có việc gì là bố mẹ chồng tôi lại gọi chị ta về. Họ hãnh diện vì cô con dâu cũ giỏi giang, xinh đẹp.
Trong khi đó, tôi chỉ là cô tạp vụ làm ở công ty, chẳng bằng cấp, chẳng vẻ vang gì. So với gia đình nhà chồng thì tôi đúng là một sự kém cỏi.
Tôi đã chịu đựng những điều đó suốt nửa năm trời cho tới hôm vừa rồi, khi nhà chồng tôi có giỗ, theo thông lệ, họ lại điện thoại cho cô con dâu cũ về. Tôi chẳng hiểu chị ta làm sao mà cũng suốt ngày đồng ý qua lại.
Tối hôm đó, dù tôi chửa vượt mặt nhưng cơm nước xong cũng phải vào bếp ngồi rửa bát một mình.
Còn chị ta thì nghiễm nhiên ngồi trên nhà trò chuyện với bố mẹ tôi, đơn giản vì chị ta là khách. Tôi cắn răng, mím chặt môi ngăn không cho mình khóc…
Thế rồi, sau khi tàn cuộc, những tưởng chị ta vẫn ngồi ở phòng khách với bố mẹ, tôi lẳng lặng lên lầu.
Tôi muốn nằm nghỉ một chút vì bầu những tháng cuối quá mệt mỏi. Nhưng rồi tôi nghe thấy tiếng thì thầm, xuýt xoa: “Dạo này đằng ấy đẹp thế, nhìn không chịu được. Hay là mình làm một đứa con đi. Nếu em muốn thì mình lại quay về với nhau…”
Tiếng chị ta cười khẩy: “Thế còn bà ỏng kia anh định ném đi đâu”. Chồng tôi xua tay gạt đi: “Lỡ dính bầu nên cưới thôi chứ em nghĩ anh với cô ấy có hợp nổi không. Chẳng qua đợt đó chán quá, tặc lưỡi làm càn, có bầu thì dọn về ở thôi…”.
Sau đó là những tiếng khúc khích, cười ỡm ờ của họ dành cho nhau. Bên ngoài cánh cửa, tôi đau đớn không nói nên lời. Tôi lập cập bấm số điện thoại gọi một chiếc taxi. Tối hôm đó, tôi về bên ngoại.
Nhà chồng ngăn tôi không được đi vì sợ bầu bí to còn di chuyển xa. Nhưng tôi bỏ lại sau lưng mọi lời nói của họ.
Vốn dĩ với họ, tôi chỉ là người đàn bà đang mang giọt máu của con họ chứ chẳng có giá trị gì hơn thế. Tôi không thể nhân nhục ở bên một người đàn ông như vậy nữa. Mọi thứ sẽ là khó khăn với tôi, nhưng chẳng thà đau một lần rồi thôi.