Trước kia, tôi là một người đàn ông vô tâm, sống rất hời hợt với vợ. Hiếm khi tôi để ý, quan tâm vợ mình. Khi chưa kết hôn, tôi ra sức chiều chuộng, tán tỉnh, yêu chiều. Nhưng bây giờ về sống chung một nhà chẳng khác gì con cá đã cắn câu, ở yên đó chứ có chạy đi đâu mà sợ!
Đàn ông gặp gỡ bạn bè, nhậu nhẹt là chuyện bình thường. Tôi đi nhậu triền miên. Vợ nói mặc vợ, càm ràm mãi rồi cũng sẽ im thôi. Còn chuyện cơm nước, dọn dẹp trong nhà là chuyện của đàn bà thì dĩ nhiên cô ấy phải lo. Tôi đi làm, chiều về nhậu, đến sáng lại xách xe đi làm. Cái vòng đó lặp đi lặp lại đến hơn hai năm.
Nhưng có một lần tôi bệnh nặng, phải nhập viện mổ sỏi thận cấp cứu. Vợ tôi một mình đưa tôi đến bệnh viện trong đêm. Tôi mổ xong mới thấy tội nghiệp cô ấy. Cứ túc trực xung quanh chồng lo từng thìa cháo, từng viên thuốc. Chỉ có hai vợ chồng, chẳng anh em, chẳng cha mẹ ở cạnh nên chẳng có ai nhờ đỡ được. Cô ấy đêm đến cứ gục lên xuống gục bên giường bệnh của chồng. Nhìn vợ gầy rộc, xanh xao mới thấy mình lâu nay vô tâm quá. Nằm viện mấy ngày, chiến hữu trên bàn nhậu chỉ có một người đến thăm, tạt qua 1 lát rồi về. Vậy mà trong những cuộc nhậu, những người kia lúc nào cũng bá vai bá cổ thân thiết như anh em.
Bao lâu nay tôi đã sống trong sự vô tâm, thờ ơ với người vợ của mình. Nhưng may mắn là nhờ trải qua bệnh tật nên tôi đã nhận ra điều quý giá nhất trong cuộc đời mình. Sau trận ốm đó, tôi hạn chế những cuộc nhậu vô bổ để về nhà sớm với vợ. Tôi đã nhận ra được rằng, bạn bè chiến hữu rồi cũng chẳng có ai bên cạnh mình lúc ốm đau bệnh tật. Rốt cuộc chỉ có vợ mới ở bên mình những lúc ngặt nghèo, khổ sở nhất.
Khi tận mắt chứng kiến vợ sinh con càng khiến tôi thương cô ấy nhiều hơn. Tôi đăng ký dịch vụ sinh có người nhà theo. Vợ tôi chuyển dạ hơn một ngày một đêm mà vẫn không sinh được cuối cùng phải mổ. Thật quá sức tưởng tượng của tôi. Nghĩ đến vết mổ nhỏ xíu của mình đã đau đớn vô cùng, huống hồ là banh da xẻ thịt để sinh con. Đàn ông “sung sướng” một lần rồi nghiễm nhiên trở thành cha. Còn đàn bà khổ lắm, mang thai chín tháng mười ngày rồi đau đớn đến tột cùng để sinh con cho mình. Vậy thử hỏi, sao một người chồng như tôi không thương sao được?
Thằng nhóc nhà tôi khó lắm, cứ ngủ ngày cày đêm. Vợ đau đớn sinh mổ, đêm đêm phải thức banh mắt mà trông con. Nhà không có ông bà nội ngoại vì đều ở xa, hai vợ chồng phải thay nhau trông con. Những ngày chăm con mọn, mới thấy vợ mình cực nhọc ra sao. Tôi trông con một đêm thôi đã rộc cả người. Con ngủ một tí lại thức, hai tiếng là ăn sữa. Rồi ị, tè, rồi khóc lóc nhặng xị cả lên. Vợ tôi mới sinh, ốm yếu như con cua lột vỏ phải trông thằng bé cả ngày lẫn đêm. Ban ngày tôi đi làm, ban đêm tranh thủ bế con cho vợ vài tiếng để cô ấy ngủ lấy sức. Nhìn dáng ngủ mệt mỏi tôi thương vô cùng.
Chỉ cần về sớm ăn cơm, phụ vợ mấy việc lặt vặt trong nhà, giúp vợ chăm con mà cô ấy đã bảo tôi là người chồng có tâm nhất thế giới. Tôi thấy khiến một người đàn bà hạnh phúc thật ra rất đơn giản. Đàn ông chẳng cần làm những việc lớn lao vĩ đại mà vẫn lấy được trái tim của họ. Mà người vợ vui thì gia đình vui vẻ, hạnh phúc biết bao nhiêu. Cả cuộc đời đàn ông, gồng mình cố gắng, chăm chỉ kiếm tiền rốt cuộc cũng chỉ mong được như thế thôi. Vậy tại sao không thương yêu vợ ngay từ bây giờ?