Tôi có bầu, vì thế mà đám cưới này diễn ra gấp hơn dự kiến. Thực ra, mối quan hệ của tôi và anh chưa sâu sắc đến mức phải cưới nhanh, cưới vội như thế. Nhưng vì trót có bầu nên cưới vội, chẳng còn cách nào khác cả.
Tôi không biết có nên gọi đây là một sai lầm hay không. Cả tôi và anh đều đã có tuổi, không còn trẻ trung gì nữa. Chúng tôi mới đang trong giai đoạn tìm hiểu nhưng vì đã trót không làm chủ được mình, để có bầu. Có hơi hối tiếc một chút vì lẽ ra chúng tôi nên dành thời gian hẹn hò lâu hơn, hiểu về nhau nhiều hơn để tránh sau này không hối hận. Nhưng sự đã rồi nên chúng tôi cưới. Cũng không thể nói cuộc hôn nhân này không có tình yêu được, chỉ là tình yêu chưa đủ sâu đậm mà thôi.
Khi biết tôi có thai, anh không thoái thác trách nhiệm mà đề nghị cưới luôn. Tôi rất hạnh phúc vì chí ít anh cũng là người đáng mặt đàn ông. Hai đứa chúng tôi thu xếp công việc, chuẩn bị về thông báo với hai bên gia đình lo đám cưới. Nhưng rồi sự việc ấy xảy ra khiến tôi băn khoăn về việc người đàn ông này liệu có nên cưới làm chồng?
Trước ngày về quê 1 tuần, anh bảo tôi đi khám thai. Tôi nghĩ anh nôn nóng muốn xem con thế nào nên cũng vui vẻ đi. Lần trước khi biết có bầu, tôi đã tự một mình đi khám rồi về thông báo với anh. Từ đó tới giờ, anh mới cùng tôi đi.
Vừa vào tới phòng khám, sau khi tôi siêu âm xong, anh ngồi gặp bác sĩ. Thì ra, đây là người bác sĩ mà anh quen biết. Anh chìa quyển sổ ra, tôi thấy anh ghi chép gì lên đó rồi bảo người bạn làm bác sĩ xem hộ: “Đấy, chị xem hộ em, tính tuổi thai so với ngày quan hệ này thì có khớp không. Em nói thật, con em, em không tiếc, thậm chí em sẽ chiều cả mẹ, cả con như bà hoàng luôn. Nhưng em cay nhất là phải đi đổ vỏ, nuôi con người khác. Thế nên cứ phải kiểm tra cho chắc, mất lòng trước nhưng được lòng sau”.
Tôi không biết vị bác sĩ kia nói gì với anh bởi ngay sau câu đó, tôi tức tưởi rời khỏi phòng khám và ra về một mình. Tôi cảm thấy tủi nhục khi anh ta nghi ngờ mình và đứa con trong bụng mình như thế. Rõ ràng từ khi hẹn hò tôi chỉ có một mình anh ta. Tôi cũng không phải loại gái hư hỏng đó, vậy mà…
Anh tìm tôi nói rằng tôi không có tật sao phải giật mình, anh làm thế để đôi bên cùng thoải mái và củng cố niềm tin thôi. Giờ anh biết đúng là con anh rồi thì anh sẽ chẳng bắt bẻ tôi làm gì nữa.
Tôi biết là như vậy nhưng sao lòng vẫn buồn quá… Tôi phải làm sao đây?