Anh chị cưới nhau đã được 2 năm. Năm đầu chị sinh cho anh đứa con trai kháu khỉnh. Vì sinh thường nên chị hồi phục rất nhanh. Vì vậy đến cuối năm đã có tin vui khác, chị tiếp tục mang thai, lần này là con gái. Những tưởng gia đình chị bốn người cùng nhau hạnh phúc nhưng nào ngờ bi kịch lại ập đến.
Thời gian này, anh vừa được lên chức nên thường xuyên về trễ. Mỗi ngày anh đều viện một lý do, nào là đồng nghiệp bắt khao, sếp bắt đi gặp đối tác. Và chị luôn tin những lời anh nói. Hơn nữa, chị nghĩ chỉ cần anh vẫn biết đường về với vợ con, vậy là đủ. Chị chỉ sợ đến một ngày anh không còn muốn về nữa, thì lúc đó chị sẽ chết mất.
Có thai nhưng chị vẫn chiều chuộng chồng, vì sợ anh ra ngoài tìm thú vui mới. Có những ngày anh say xỉn không kiềm chế được bản thân suýt chút nữa khiến vợ sảy thai. Và nhiều lần sau đó, chị sợ không dám cho anh đến gần nữa. Đó cũng là lý do khiến anh đi tìm người khác để thỏa mãn nhu cầu tình dục của mình.
Từ ngày yêu nhau đến khi có đứa con trai đầu lòng, chồng chị luôn là người mẫu mực, ít khi nhậu nhẹt, gái gú. Nhưng từ ngày thăng chức, anh bắt đầu lối sống ăn chơi, đàn đúm. Đó là thời điểm anh quen biết Hân, cô nàng tiếp viên trong quán bia đèn mờ. Cả hai đến với nhau chỉ vì muốn thỏa mãn xác thịt, kiểu bóc bánh trả tiền.
Thời gian đó, vì được đáp ứng đầy đủ nhu cầu nên anh không còn “thèm” vợ nữa. Và cũng vì vậy mà tình cảm vợ chồng anh ngày càng rạn nứt. Có khi cả ngày hai người không nói với nhau câu nào, anh cũng chẳng buồn hỏi chị hôm nay thai có hành không, con có phá không? Sự thờ ơ của anh như con dao giết chết trái tim chị.
Anh càng chơi càng lún sâu, không biết điểm dừng và làm khổ vợ con. Chị biết rõ hết những việc làm bên ngoài của chồng, nhưng ngặt nỗi không thể làm được gì. Vì đã sắp đến ngày sinh, chị không thể vác bụng bầu to tướng đó đi đánh ghen được. Lỡ có chuyện gì chị sẽ ân hận cả đời mất.
Lần đó, anh nhận được cuộc gọi của một người phụ nữ lúc nửa đêm rồi nhanh chóng rời đi. Chị một mực ngăn cản chồng nhưng anh vẫn kiên quyết, còn hất chị ngã xuống đất. Chị ngồi trên vũng máu lớn, tay ôm bụng kêu la đau đớn. Anh đứng như trời trồng, tay chân luống cuống khi thấy máu bê bết trên sàn.
Chị nói trong đau đớn “gọi… gọi xe cấp cứu”. Lúc này anh mới hoảng hồn và bấm gọi ngay cho cứu thương. Trên xe cấp cứu, anh siết chặt tay chị. Chị vừa khóc vừa nói “có chuyện gì cũng phải giữ lại con cho em”. Anh như chết lặng. Chứng kiến cảnh này, anh mới nhận ra thời gian qua mình là một thằng đàn ông đốn mạt.
Anh nhìn chị không nói nên lời, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, không kiềm lại được. Một lúc sau môi anh mới bập bẹ “anh xin lỗi, anh xin lỗi”. Nhưng lời xin lỗi ngay bây giờ có quá muộn không, lời xin lỗi đó có làm cả hai quay trở lại khoảng thời gian tươi đẹp trước đó không? Chỉ có anh biết, điều đó là không thể vì vợ con anh đang đối mặt với cái chết cận kề.
Đàn ông ơi! Định vô tâm đến bao giờ? Hay là đợi khi bên cạnh không còn ai nữa thì mới tỉnh ngộ đây? Đàn bà lấy chồng đã khổ, lấy phải người vô tâm thì càng đau đớn gấp trăm lần.