Ngày trước, phụ nữ không được ưu ái học hành, nên chẳng mấy ai có cái nghề cái chữ lận vào người. Thường lớn lên gả chồng thì họ ở nhà lo chồng, lo con. Vì vậy mà người ta mới nói “của chồng công vợ”. Chẳng biết của chồng nhiều hay ít nhưng “công vợ” thường nhiều vô kể, ấy vậy mà chẳng mấy ai “ghi công”.
Phụ nữ ở nhà lo toan vun vén, muôn đời phụ nữ cứ dính cái mác “sống cậy vào chồng”, bình dân hơn thì gọi là “chồng nuôi”. Cái mác này oan lắm!
Ngày nay, phụ nữ học nhiều hơn, khôn ngoan hiểu biết hơn, tự lập tự tin ngoài xã hội, kiếm tiền không thua gì đàn ông. Nhưng sau khi kết hôn, phụ nữ vẫn luôn là người hi sinh cho gia đình, lui về hậu phương sinh con đẻ cái, thu vén trong ngoài. Người đời chả mấy ai hiểu cho cái sự hi sinh đó, chỉ thấy trước mắt phụ nữ không trực tiếp làm ra tiền, chỉ “ở nhà chồng nuôi”.
Nhiều cha mẹ có con gái lớn gả chồng, thấy con nghỉ việc để lui về nội trợ rất buồn, bởi mong con sau này có chồng vẫn tự lập tài chính, đỡ khổ tấm thân, sao lại nghỉ làm cho đành. Phụ nữ trước khi kết hôn đều ngây thơ: “Tại chồng con hứa sẽ nuôi con”. Nhiều người phụ nữ lại bảo: “Tại nhà chồng muốn con chăm sóc cho gia đình, như vậy mới là người vợ người dâu đúng mực”. Ừ thì, không làm ra tiền, xem “đúng mực” được bao lâu!
Trừ cha mẹ nuôi con không bao giờ tính toán, chứ phàm ở đời chả ai cho không ai cái gì. Chồng vợ cũng vậy. Hiếm có người đàn ông nào đem tiền về lo cho gia đình mà lòng còn thầm cám ơn vợ mình hi sinh gánh vác bao nhiêu thứ việc không tên trong nhà. Đàn ông chỉ biết nói: “Tôi đem tiền về nuôi cô”, vui thì hỏi: “Hôm nay em còn tiền chi tiêu chứ”, buồn thì mắng: “Tiền thôi đưa cô đâu hết rồi”. Cầm tiền của chồng cũng phải coi mặt mũi chồng, lại nào dám chi tiêu thứ gì cho riêng bản thân mình. Đôi khi muốn mua cho mẹ ruột đôi dép mới, cũng ngần ngại chả dám móc tiền.
Vậy nên, phụ nữ dù kiếm tiền ít hay nhiều, vẫn phải tự kiếm tiền! Hãy tạm gác những bộn bề hậu phương lại, tự cho phép mình bước chân ra xã hội, kiếm đồng tiền bằng chính đôi tay mình. Phụ nữ độc lập tài chính, đàn ông trọng lắm, chả dám khinh khi! Bởi họ biết rõ người phụ nữ này chả cần mình, chả lệ thuộc vào mình. Mà nếu anh ta có không biết, thì đó cũng là chuyện của anh ta. Phụ nữ tự làm ra tiền, trước mắt là sướng cái thân, nhẹ cái đầu mình trước!
Đừng để muốn mua một cái đầm mới, một bộ đồ lót mới, cũng phải xin chồng. Đừng để muốn cho ba mẹ chút tiền chút quà, cũng phải xin chồng. Đừng để từng lon sữa cái tã của con, từng hóa đơn tiền điện tiền nước, cũng phải chờ chồng!
Đừng tin vào lời đàn ông nói, “Anh sẽ nuôi em”. Phụ nữ phải hiểu rằng, chẳng ai muốn mãi nuôi một người nhạt nhẽo vì quanh năm suốt tháng trong nhà! Phụ nữ lại càng phải biết rằng, chuyện anh ta nuôi bạn hay không nuôi bạn, chẳng ảnh hưởng gì đến việc bạn phải độc lập!