Lúc anh dẫn chị về nhà, tôi đã tỏ vẻ không thích. Vì so với anh, chị chẳng có gì là xứng đôi vừa lứa. Và chắc cũng vì tôi có phần ích kỉ trong tình cảm gia đình. Anh vốn dĩ rất cưng chiều tôi. Tôi không muốn người phụ nữ nào xen vào tình cảm anh em của tôi và anh trai mình. Tôi thừa nhận rằng mình đã rất trẻ con. Chị biết điều đó trước khi tôi tự nhận thức được. Đó chị luôn rất nhân nhượng với những hành xử chẳng mấy hay ho của tôi. Ngay cả khi chị trở thành chị dâu chính thức của tôi, chị vẫn luôn yêu thương tôi một cách rất giản dị và chân thành.
Tôi còn nhớ, thuở đó anh và chị đã có nhà ở thành phố, cuộc sống cũng chỉ vừa đủ cho hai vợ chồng. Một năm sau ngày cưới của anh chị thì tôi đậu đại học. Tôi muốn vào ký túc xá của trường để tiện cho việc học, cũng không muốn làm phiền cuộc sống của anh trai. Nhưng chị cứ nằng nặc muốn tôi về ở cùng. Ba mẹ tôi sợ tôi cực khổ khi sống một mình nên cũng nhất quyết bắt tôi về sống với hai anh chị. Thế là dù không muốn, tôi vẫn trở thành một thành viên bất đắc dĩ trong tổ ấm nhỏ bé của anh trai mình. Những tháng ngày đó, cả cuộc đời chắc tôi cũng không thể quên được
Tôi lên học được khoảng một năm thì ba tôi đổ bệnh nặng. Cả nhà có bao nhiêu đất đai ruộng vườn gì đều bán hết sạch để chạy chữa cho ba tôi. Anh tôi khi đó cũng bù đầu với những việc làm thêm anh gắng thu xếp để xoay tiền. Chị cũng bắt đầu tăng ca, nhận thêm việc ở nhà. Thời gian đó, chị là người lo toan hết mọi chi phí học hành cho tôi. Chị cũng về quê thăm ba mẹ tôi hàng tuần, dù công việc có cực thế nào
Gia đình tôi dần cũng vượt qua thời gian khó khăn. Chị dâu tôi ngày một gầy gò và héo úa hơn. Chị có thai nhưng cũng không được mập mạp như người khác. Tôi vốn không đủ nhạy cảm để nhận ra điều đau lòng sau đó. Chính là anh trai tôi ngoại tình. Chị vẫn luôn vui vẻ và dịu dàng trước mặt tôi, một lòng hy sinh cho gia đình..
Có nhiều hôm, ba mẹ tôi lên khám bệnh vài ngày, cũng chỉ có chị là người chăm lo cho ông bà. Bao nhiêu chuyện trong dòng họ, gia đình, quần áo, từng đôi giày chiếc vớ của anh chị đều lo chu toàn. Chị ngày một giản dị đến mức khó coi, còn anh lại bảnh bao trong giàu sang. Anh trai tôi như đã bị chính cuộc sống đầy cám dỗ cuốn đi tự lúc nào. Anh trở nên cộc cằn và khó chịu vô cùng.
Ngày chị tôi sinh đứa con thứ hai, anh tôi không vào viện. Chỉ có tôi bên chị trong giờ phút sinh tử ấy mà thôi. Tôi gọi cho anh, lại nghe tiếng đàn bà léo nhéo bên tai. Vậy mà chị vẫn chưa một lần trách anh. Là như nhược hay hiền lành, là cam chịu hay bất chấp, tôi vẫn không thể định nghĩa được. Tôi chỉ biết rằng, tôi thương chị, thương cho phận đàn bà cứ mải miết hy sinh quên mình như thế.
Tôi đứng giữa tình thương anh trai và người chị dâu đầy vết thương của mình. Tôi trách anh quá tệ nhưng lại chẳng thể giúp chị bớt những cơ cực. Chỉ đến một ngày, nhân tình của anh tìm đến nhà chị, cô ta thẳng thừng tát đứa cháu bé nhỏ của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị lao đến đánh một người, như con mèo từng hiền lành trở nên điên cuồng cào xé kẻ thù. Sau hôm đó, chị quyết định ly hôn. Tôi hiểu chị có thể nhân nhượng anh nhiều như thế là vì chị muốn con mình có thể sống hạnh phúc hơn khi có cha. Và chị muốn ly hôn cũng là vì muốn bảo vệ con khỏi nhân tình của anh.
Những ngày tháng sau đó chẳng mấy dễ dàng cho chị khi một mình chăm hai cháu. Dù tôi và gia đình cũng đã giúp chị rất nhiều. Vì tôi và ba mẹ hiểu chị là một người đàn bà quá tốt để tiếp tục ở bên anh trai tôi. Rồi chị cũng đủ mạnh mẽ để làm lại từ đầu. Một ngày kia, tôi nghe tin chị lấy chồng. Anh trai tôi gục đầu như kẻ bại trận. Tôi biết, sẽ không chỉ đêm đó mà rất lâu sau này anh sẽ là người phải sống trong hối hận cả đời.
Tôi gặp chị trước ngày chị lên xe hoa. Chị xinh đẹp và rạng ngời hơn rất nhiều khi còn ở bên anh tôi. Chị bảo rằng lần đầu tiên sau gần 10 năm chung sống với anh tôi, chị muốn hạnh phúc. Chị không còn muốn hy sinh, không còn muốn cho đi quá nhiều nữa. Chị muốn tôi hiểu rằng đàn bà chỉ có dại mới hy sinh đến quên mình. Vì đàn ông đến cuối cùng vẫn chẳng đủ trân trọng và bao dung với quá nhiều hy sinh của đàn bà. Đàn bà, có thế nào, cũng phải thương mình nhiều hơn thì mới có thể mong hạnh phúc được.
Tôi nhìn dáng chị rời đi, lòng lại thấy nhẹ nhàng đến lạ. Chị à, nhất định chị phải hạnh phúc nhé...