Có một sự thật rằng, có những người chồng tệ bạc, đối xử vô tâm với vợ con nhưng đàn bà vẫn không có can đảm để rời đi. Chồng vũ phu, ngoại tình, cờ bạc vẫn cắn răng chịu đựng. Họ biết mình khổ, biết con nheo nhóc, biết rằng bản thân chẳng hề có hạnh phúc. Họ có thể than vãn, kể xấu chồng nhưng khi mọi người khuyên nhủ rằng hãy bỏ chồng đi thì họ lập tức lắc đầu: “Tôi không thể ly hôn được”.
Đàn ông đủ khôn ngoan để hiểu rằng vợ mình là kiểu phụ nữ nào. Có những người đàn bà mạnh mẽ, không xem chồng là tất cả những gì mình có. Với dạng này thì đàn ông chẳng dám tùy ý đối xử, càng sợ bản thân mình làm sai để đánh mất gia đình. Trái lại, lại có những người phụ nữ coi chồng là cả thế giới, chồng có ra sao cũng nhẫn nhịn chịu đựng. Đàn ông biết mình sai vẫn cứ đâm đầu vào, biết mình đi sai hướng vẫn chẳng muốn sửa. Bởi có đối xử ra sao, có vô tâm vô tình cỡ nào thì người vợ của mình vẫn ở đó, vẫn không dám rời xa mình. Sau lưng một người đàn ông tồi tệ chính là một người vợ không dám bỏ chồng như vậy đó!
Anh hàng xóm của tôi rất vũ phu với vợ. Tính anh xưa nay nóng nảy, cộc cằn. Có vợ, có con rồi mà chẳng thay đổi được tí nào. Không hài lòng 1 tí là quát mắng, là “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với vợ. Chị vợ từng bị chồng đánh đến gãy tay, bị tát đến sưng cả mặt. Mỗi khi chồng nhậu nhẹt về chị đều bảo 2 đứa con chạy qua hàng xóm chơi, đợi anh ta ngủ rồi về. Bởi nhiều khi ngứa mắt, anh ta lại đánh cả con.
Kì lạ thay, bị chồng đánh nhiều năm như thế nhưng chị không hề có ý định bỏ chồng. Chị nhờ ba mẹ, họ hàng hai bên khuyên nhủ để chồng bỏ tật vũ phu, chí thú làm ăn. Nhưng yên ấm được vài ba bữa, anh ta lại chứng nào tật đó. Cái vòng luẩn quẩn đó lặp đi lặp lại bao nhiêu năm trời. Chị trở thành người đàn bà xác xơ, nhàu nhĩ. Chị càng cam chịu, anh chồng lại càng quá đáng.
Có lần vì quá bức xúc khi thấy những vết bầm tím trên má chị, tôi bảo sao chị không bỏ quách người chồng như vậy đi. Níu giữ làm gì cho đau thể xác và mệt cả tinh thần. Chị bảo tôi rằng đâu phải muốn bỏ là bỏ được, còn 2 đứa con nữa. Ly dị rồi con chị không có cha sao? Thậm chí, tôi đã từng nghe chính miệng mẹ chị khuyên con gái mình: “Đàn bà trong nhờ đục chịu. Tính chồng con đã như thế rồi thì mình lựa đường mà sống. Nó làm gì mặc nó đừng có đả động đến. Lúc nó giận dữ lên thì đừng có cãi…”. Tôi nghe chua chát cho những suy nghĩ cũ kĩ đó, họ đã chọn sống như vậy thì làm sao mà khuyên nhủ được.
Phụ nữ xưa nay vẫn luôn xem mình là phái yếu, là “ngồi mâm dưới”. Đàn ông là chủ, là người có uy quyền trong nhà. Đàn bà khổ sở vì chồng nhiều lắm nhưng có mấy người đàn bà dám đứng lên bảo vệ mình? Có bao nhiêu lí do để rời bỏ chồng nhưng đàn bà vẫn cố tìm một lí do để ở lại. Thậm chí họ còn bao biện cho chồng rằng do rượu bia, vì quá nóng giận mới đánh vợ.
Những người đàn bà như chị không biết rằng chính sự cam chịu và nhẫn nhịn của mình đã tiếp tay cho chồng cái quyền được đối xử tùy ý, khiến cho chồng sai mà chẳng cần sửa. Là đàn ông quá tệ hay do phụ nữ quá dại khờ lựa chọn con đường chịu đựng?