Hình như với xã hội bây giờ, việc giữ thủy chung vợ chồng rất khó. Đàn ông thì thích lăng nhăng, đàn bà thì lẳng lơ sẵn sàng ngã vào vòng tay đàn ông bất cứ lúc nào. Đàn bà chưa chồng đi ngủ với người có vợ đã không thể tha thứ huống chi là đàn bà đã có chồng còn nhẫn tâm chui vào lòng một người đàn ông khác mà phá nát hạnh phúc gia đình.
Ả là hàng xóm của tôi. Nói thật, sống gần nhau bao lâu nay nhưng tôi chưa bao giờ có cảm tình với hạng đàn bà như ả. Đàn bà mắt ướt, môi cong sẵn sàng cười cợt, lả lơi với bất cứ người đàn ông nào. Không hiểu một người hiền lành như anh hàng xóm nhà tôi lại rước người như vậy về làm vợ. Anh hiền lắm, hiền đến mức vợ la rầy, càu nhàu anh cũng chỉ cười trừ. Cái cách anh nhìn vợ, tôi biết anh rất yêu ả.
Chồng ả làm công trình, cứ vắng nhà suốt. Sát nhà nên tôi thấy ả cứ đong đưa, nói chuyện cười cợt với những người đàn ông hàng xóm. Đàn ông họ cười là cười thế thôi, chứ biết thừa cái tính lả lơi của ả. Đàn bà trong khu nhà tôi thường nói nhỏ với nhau, khéo mà giữ chồng cho chặt, chứ bị ả kéo lên giường lúc nào không hay.
Rồi ả ngoại tình thật. Anh hàng xóm đi làm công trình tít ngoài miền trung. Tôi nghe anh nói là xây cầu, chắc phải 4 tháng mới xong. Chồng đi chưa bao lâu, ả đưa nhân tình về nhà ngủ. Những buổi tối vắng, tôi đứng trên ban công nhà mình nhìn xuống, thấy ả vội vã mở cửa, một người đàn ông lẻn vào nhanh như một con mèo. Rồi cửa khóa im ỉm. Khuya, tôi dậy tập thể dục, thấy gã đàn ông mở cổng vội vã chạy nhanh ra đường.
Rồi ngày ngày, cứ đến giờ đó, cái trò "mèo mả, gà đồng" diễn ra sát vách nhà tôi. Tôi là đàn bà mà còn cảm thấy ghê tởm cho ả. Chỉ thương người chồng cực khổ, đi xa làm lụng gửi tiền về nuôi người vợ lăng loàn. Tôi đứng ngồi không yên, không thể để ả xỏ mũi anh được.
Tôi gọi điện cho anh, kể hết mọi chuyện. Ban đầu anh còn chửi tôi dựng chuyện, muốn phá hạnh phúc của gia đình anh. Tôi bực mình bảo, nếu không tin thì anh về nhà mà xem cô vợ hiền lương của mình ở nhà đêm đêm quấn nhau với nhân tình. Tôi cúp máy, nghĩ mình vừa làm chuyện bao đồng.
Mấy hôm sau, vào một buổi sáng từ ban công nhìn xuống, tôi chết điếng khi thấy anh đứng núp ngay cột điện đối diện nhà. Và cũng như mọi hôm, gã nhân tình lẻn ra rồi vội vã chuồn nhanh ra đường lớn.
Tôi nhìn thấy anh đấm thùm thụp vào cây trụ điện. Anh ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, nhìn thương anh quá. Lâu nay tôi vẫn nghĩ, đàn ông xưa mấy người chung tình thương yêu vợ con thật sự. Nhìn anh chứng kiến cảnh vợ mình ngoại tình mà thấy xót giùm anh.
Sáng hôm đó, tôi nghĩ hàng xóm nhà mình sẽ cãi nhau “long trời lở đất”. Nhưng, không! Mọi chuyện vẫn im ru như không có gì xảy ra. Anh về và nói là xin nghỉ vài ngày về thăm vợ. Chị vợ giả lả, đi chợ mua bao nhiêu là thức ăn ngon về nấu cho chồng ăn, ra vẻ một người đàn bà tử tế, quan tâm chồng.
Bữa cơm đó, họ còn mời tôi qua ăn chung. Nhìn ả, tôi thật nể cái tài diễn xuất, đêm qua còn quấn với nhân tình, ban ngày đã tỏ ra mình là người vợ đảm đang, hiền thục.
Sáng hôm sau, anh lại đi. Anh qua chào tôi, bảo đợt này anh đi có khi đến Tết mới về. Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của tôi, giọng anh buồn buồn: “Với anh, bây giờ, người đàn bà đó không còn là vợ anh nữa”.
Anh kể, đêm qua anh mỏi mệt nằm trên giường, gác tay suy nghĩ nên làm thế nào cho phải. Cô ta tự cởi bỏ quần áo, quấn lấy anh. Anh thấy buồn nôn, thấy tởm lợm vợ mình. Chính cái giây phút vợ anh tự trút bỏ bộ quần áo nằm lên anh, anh mới cảm thấy vợ mình là hạng đàn bà lăng loàn cỡ nào.
Xong xuôi, anh rút mấy tờ tiền ra vứt vào người vợ đang lõa lồ trước mắt. Anh bảo: “Trước kia tôi ngủ với vợ, nhưng hôm nay tôi ngủ với một con đĩ. Tôi ngủ với đĩ thì tôi phải trả tiền. Chừng này tiền là đĩ hạng sang đấy. À, ngày mai cô cuốn gói và xéo khỏi nhà tôi ngay. Trước kia cô bước vào nhà tôi tay trắng thì bây giờ cũng vậy. Tôi chưa từng tiếc với vợ mình thứ gì, nhưng với một con đĩ thì cô không xứng đáng có được một đồng từ tôi...”
Cô ta kinh hãi rú lên. Quỳ xuống ôm chân anh, khóc lóc quỳ lạy nhưng anh không thể nào tha thứ nổi. Cưới cô ta, anh bao bọc, cho cô ta tất cả. Bây giờ cô ta ra đường, nghèo kiết xác. Cái giá cho tội ngoại tình, cô ta phải trả!
Nói rồi, anh chào tôi mà ra sân bay. Cái dáng đi mỏi mệt, đôi vai anh như nặng trĩu xuống...