Một lần thấy đến tối muộn mà chồng vẫn chưa xuống ăn cơm tối. Tôi nói con gái ăn cơm trước đi, tôi lên tầng gọi bố. Tôi mang cho anh một cốc nước mát rồi đi lên tầng thượng.
Anh đang ngồi có vẻ rất suy tư, trên tay là điếu thiếu lá đang hút dở. Lâu lắm rồi anh không hút thuốc lá. Hôm nay lại hút, chắc hẳn là có chuyện gì nghiêm trọng lắm mới khiến anh buồn đến thế. Tôi không gọi anh mà lặng lẽ đi lại gần. Anh đang chăm chú xem điện thoại, tôi ghé qua. Trên màn hình điện thoại là hình ảnh của em gái tôi và chồng nó. Anh chăm chú đến mức không cảm thấy có người đang đến gần mình. Anh lật qua lật lại những hình ảnh của em gái tôi.
Trái tim tôi hơi có gì đó đau nhói nhưng cố bình tĩnh lùi ra xa chồng một bước, giả vờ đằng hắng. Lúc này chồng vừa trông thấy tôi mới vội vàng cất điện thoại, giống như việc vừa làm điều gì mờ ám sợ tôi trông thấy vậy.
Tôi không nói gì. Nhưng trong lòng cảm thấy bất an lắm. Cả đêm ấy tôi không ngủ được. Tôi để ý chồng mình. Thấy chồng cũng trằn trọc, anh cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Dạo gần đây chuyện vợ chồng anh cũng bỏ mặc.
Tôi nhớ lại chuyện chồng mình bỗng dưng trở nên buồn phiền như vậy cũng trùng với thời gian em gái tôi gặp chuyện trục trặc với chồng nó. Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng rồi.
Lần đầu tiên tôi vào zalo của chồng. Anh để mật khẩu là ngày sinh của con gái nên tôi dễ dàng đăng nhập. Tôi không thể tin được. Trước mắt tôi là một dãy dài những tin nhắn của chồng tôi và em gái tôi. Những tin nhắn an ủi cả những nhớ nhung, hối hận…Những dằn vặt của anh.
Em gái tôi thì không nói gì quá giới hạn. Nó chỉ tâm sự với anh là nó buồn về chồng nó. Nhưng chồng tôi thì cứ như thể là muốn đứng ra bảo vệ cho mẹ con nó. Anh ta thậm chí còn đến gặp chồng em gái để nói chuyện. Tất cả mọi chuyện này anh chưa từng kể cho tôi nghe. Chuyện anh rể và em vợ không thể có mối quan hệ thân thiết như vậy mà chính bản thân tôi lại không biết.
Tối hôm đó, anh về tôi đã hỏi anh cho ra nhẽ. Không ngờ anh quay ngoắt ra mắng tôi là không tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy. Anh ta quăng cái điện thoại vỡ tan trước mặt tôi. Tôi giận quá quát vào mặt anh là đã tôn trọng vợ chưa. Tôi còn chưa can thiệp sâu như vậy vào chuyện em gái mà anh đã làm. Nếu anh trong sáng thì việc gì mà không cho tôi biết.
Anh hằm hằm nhìn tôi căm phẫn quát lên nói thẳng cho tôi biết. Người anh ấy yêu là em gái tôi chứ không phải tôi. Nhưng tiếc là nó lại chọn người đàn ông tồi kia. Anh tức tối nên tán tỉnh và quyết định lấy tôi. Trong mắt anh, tôi mãi chỉ là hình bóng thay thế của em gái mình.
Tôi sững sờ lẫn đau đớn không biết phải nói gì. Tôi đã gây nên tội gì để phải chịu cảnh trái ngang này? Chồng và em gái tôi đang lấy tôi ra làm cái bình phong. Tôi rốt cuộc chỉ là đồ dự bị của em gái mình sao?