Chúng tôi cưới nhau được vài năm và đã có con. Anh là người tôi yêu, tài giỏi và sống rất giản dị. Tôi xuất phát từ quê, lên Sài Gòn học đại học và làm việc nên giản dị, ít son phấn ăn diện, ít đòi hỏi chồng các nhu cầu về vật chất. Đó cũng là mẫu người con gái anh thích và có lẽ chúng tôi hợp nhau. Tuy nhiên anh lại không thích mỗi khi tôi mua quần áo mới, mặc váy, trang điểm, hay về quê. Trong quan điểm của tôi, giản dị không có nghĩa là phải mặc quần áo cũ rách, thi thoảng đánh son hay mặc váy cũng là chuyện bình thường.
Từ ngày quen nhau, anh không cho tôi mặc áo sơ mi, không cho tôi mặc váy và các loại áo dẫu có hơi mờ mờ thì anh cấm không cho mặc, tự ý vứt áo của tôi vào thùng rác khiến tôi cảm thấy rất giận, nghĩ anh không tôn trọng mình. Có lần nhân dịp sự kiện lớn của công ty, tôi mặc váy đi dự, anh nói tôi điệu đà và hỏi mặc váy để ai ngắm, rồi anh ngồi chặn trước cửa không cho tôi đi. Cuối cùng tôi không sao gạt anh ra để đi được, đành phải thay áo rồi đi. Lúc ấy trong lòng tôi thực sự vừa ấm ức lại vừa buồn cười chồng mình.
Tôi rất yêu chồng, chỉ có điều anh có tính gia trưởng. Tôi biết thay đổi một người không dễ nên nghĩ sẽ cho anh thêm thời gian để nhìn nhận thêm về hành vi của mình. Tôi viết bài vì mong anh sẽ đọc được ý kiến chia sẻ của mọi người để có cái nhìn rộng mở hơn. Xin mọi người chia sẻ cùng tôi.