Người đàn ông từng yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực lại đưa ra một đề nghị không thể tàn nhẫn và ích kỷ hơn
Mười hai năm trước, tôi quyết định bỏ việc công ty lớn với vị trí lãnh đạo để về nhà cùng chồng nối nghiệp gia đình. Gia đình anh có nghề may áo dài nổi tiếng cả vùng. Vợ chồng tôi rất nghiêm túc với quyết định này chính vì thế chúng tôi làm quên ăn, quên ngủ. Dù bận rộn, mệt mỏi nhưng chúng tôi rất hạnh phúc, hiểu và yêu thương nhau vô cùng.
Anh là một người đàn ông chuẩn mười, tâm lý chiều vợ chiều con, luôn coi gia đình là số 1. Sống với anh, tôi chưa bao giờ phải chịu ấm ức, tủi thân. Tôi chỉ cần hơi khác một chút là anh đã nhận ra và kịp thời điều chỉnh mọi thứ vào đúng quỹ đạo. Lấy chồng tôi sinh liền 2 con, người ngoài cứ nói đẻ dày như vậy thì vất vả lắm nhưng quả thật là tôi thấy không gặp khó khăn gì. Bởi bên cạnh tôi là một người đàn ông khéo hết phần thiên hạ.
Anh có thể làm mọi việc để tôi có thời gian nghỉ ngơi, anh chăm con cực khéo từ lúc lọt lòng. Anh luôn biết tôi cần gì và chủ động lo lắng cho vợ. Anh luôn nắm tay tôi khi qua đường, lột vỏ tôm cho tôi ăn, thức trắng đêm chăm lúc tôi ốm đau… Tất cả những cử chỉ ấy cho tôi niềm tin về một tình yêu vĩnh cửu.
Người ta nói thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn là đúng. Chúng tôi hợp lòng hợp sức nên chuỗi nhà may của chúng tôi ngày một phát triển. Cuộc sống của gia đình tôi cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng và hạnh phúc.
Đến khi con gái lớn của tôi học lớp 3, con gái út lớp 1 thì chồng tôi có ngỏ ý muốn sinh thêm con. Dù không nói ra nhưng tôi hiểu, tận sâu đáy lòng, anh vẫn muôn có con trai nối dõi. Biết được ý chồng như vậy tôi cũng cố gắng chiều lòng anh. Nhưng con cái là lộc trời, trời không ban thì chúng tôi khó lòng có được. Tôi năm lần bảy lượt cấn bầu rồi lại sảy, sức khỏe, tinh thần ngày một tiều tụy. Chính vì thế mà cuộc sống hiện tại của vợ chồng tôi cũng bị ảnh hưởng.
Anh bắt đầu thay đổi. Anh bắt đầu trách móc tôi đủ thứ, nào là không biết đẻ, nào là không đủ mặn nồng trong chuyện "chăn gối". Anh càng chê bai, tôi càng tự ti. Tình cảm vợ chồng cứ thế mà nhạt dần.
Không chỉ chuyện tình cảm, anh còn đòi lại quyền quản lý tài chính của gia đình. Theo anh, người đàn ông bản lĩnh thì không thể xòe tay nhận tiền từ vợ mà phải quản lý kinh tế và chủ động sử dụng tiền cho mục đích kinh doanh.
Đặc biệt, một năm gần đây, tôi thấy anh dành nhiều thời gian cho điện thoại. Anh không sử dụng Facebook nhiều như trước, không cập nhật hình ảnh gia đình nữa. Thay vào đó, anh cập nhật Zalo liên tục, đổi hình nền gia đình bằng ảnh một chú cún.
Mỗi tối, anh đều lấy lý do làm thêm việc để đi ngủ muộn. Thậm chí, anh chốt cửa khi làm trong phòng riêng. Tôi hoàn toàn tin tưởng nên chẳng mảy may suy nghĩ, còn cảm thấy sốt ruột khi anh thức khuya.
Sau đó, anh ra ngoài nhiều hơn. Khi tôi thắc mắc, anh giải thích với đủ loại lý do như: đi chơi với bạn, gặp khách hàng, giao hàng… Điện thoại của anh cũng cài mật khẩu và dặn tôi rằng: “Đó là không gian riêng của anh, anh cấm em đừng có động vào”. Tôi hụt hẫng và tủi thân ghê gớm.
Cảm thấy anh thay đổi quá nhiều, tôi bắt đầu để ý anh hơn. Khuya đó, tôi giả vờ ngủ say, còn anh làm việc ở phòng riêng. Ngỡ tôi đã ngủ, anh không chốt cửa phòng. Bất ngờ, tôi mở cửa bước vào phòng làm việc và giật lấy điện thoại của anh.
Dòng tin nhắn “Anh nhớ vợ nhiều lắm, vừa cùng em hôm qua mà nay đã dài như cả thế kỉ!” đập vào mắt tôi. Anh gọi người phụ nữ khác là vợ, vậy tôi là ai, tôi đã làm gì sai mà anh đối xử với tôi như thế… Rất nhiều câu hỏi bủa vây lấy tâm trí khiến tôi ngồi sụp xuống, khóc nức nở.
Anh đứng trơ ở đó, không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt vô cảm. Khi tôi hỏi anh và cô ấy bắt đầu từ lúc nào, anh mới chịu nói chuyện. Thế nhưng, anh bất ngờ đề nghị ly thân với tôi trong vòng 1 năm. Anh giải thích đó là thời gian để anh sống thử cùng nhân tình. Nếu hợp, nếu cô ấy cấn bầu con trai, anh sẽ tiến xa với cô ấy, còn không sẽ quay về với tôi.
Tôi ngỡ ngàng, nghẹt thở nhìn người đàn ông từng yêu thương, chiều chuộng tôi hết mực lại đưa ra một đề nghị không thể tàn nhẫn và ích kỷ hơn nữa.
Tôi nên làm gì, im lặng chấp nhận cuộc thử nghiệm hôn nhân của anh hay rời bỏ với niềm kiêu hãnh. Tôi tiếc tình cảm và công sức của mình đã bỏ ra để vun vén cho gia đình. Chẳng lẽ, tôi ra đi để anh đưa người tình về cung phụng trong chính ngôi nhà, cơ ngơi mà tôi chung tay gây dựng? Tôi cũng đã cạn nước mắt, bế tắc trong cuộc hôn nhân của mình.
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.