Ngày gặp anh, em chỉ là cô sinh viên vừa ra trường, chân ướt chân ráo tới công ty anh xin việc. Anh khi ấy dù chỉ hơn em 3 tuổi nhưng đang là trưởng nhóm. Được anh hướng dẫn tận tình trong công việc nên em đã vượt qua thời gian thử việc nhanh chóng và được chính thức ký hợp đồng. Từ đó, em và anh càng có nhiều thời gian bên nhau.

Mỗi khi ở trước mặt mọi người, anh luôn cố gắng thể hiện tình cảm rất bình thường. Nhưng sau giờ tan sở, anh nuông chiều em. Để rồi em nhận ra mình yêu anh từ bao giờ không biết. Anh cũng thú nhận tình cảm với em. Chúng em cứ thế yêu nhau trong 3 năm mới kết hôn.

Vì đã hiểu hết tính cách anh rồi nên khi đám cưới về chung sống 1 nhà, em hạnh phúc lắm. Mang tiếng đi làm cùng nhau và về nhà ăn chung 1 mâm, nhưng cứ về đến nhà, anh lại dành làm hết mọi việc để em có thời gian nghỉ ngơi.

Ảnh minh họa: Internet

Điều khiếm khuyết nhất trong cuộc hôn nhân của vợ chồng em đó là 5 năm kết hôn mà chúng em chưa có may mắn được làm bố mẹ. Nguyên nhân cũng vì em bị buồng trứng đa nang dẫn tới khó có con. Mà em cũng chủ quan không đi khám nên không biết mình đang mắc bệnh này.

Còn nhớ ngày trước khi kết hôn, chồng em bảo đi khám sức khỏe tiền hôn nhân. Việc cần thiết như vậy mà lúc đó em không đi và giận anh nhiều lắm. Em còn nghĩ anh đang nghi ngờ em ăn nằm với ai rồi nên muốn kiểm tra. Chứ đang yên đang lành, tự nhiên đề xuất đi khám làm gì. Em đâu biết được, anh vì muốn tốt cho cả 2 vợ chồng nên mới như vậy.

Cho đến khi vợ chồng lấy nhau cả năm trời vẫn chưa có con thì em bắt đầu lo lắng và đi khám. Thì ra đúng là lỗi do em thật. Em bị buồng trứng đa nang và hàng tháng phải dùng rất nhiều loại thuốc điều trị. Tuy nhiên, đến nay em vẫn vô duyên chưa có tin vui bầu bí.

Chính vì điều này mà suốt 5 năm làm dâu nhà chồng, em luôn bị mẹ chồng trách móc. Bà trách em không thể sinh cho chồng, cho bố mẹ chồng 1 đứa con thì hãy buông tha cho anh. Em cũng hiểu tất cả những mong ngóng, trách cứ của mẹ chồng. Em cũng hiểu anh ở giữa phải khó xử như thế nào. Chính bởi thế, vì anh mà em luôn cố gắng để chạy chữa hiếm muộn. Nhưng lần nào theo là lần ấy em lại thất vọng, chán nản, mệt mỏi.

Nhiều lần em khuyên chồng nên ly hôn vợ để đến với người khác. Thế nhưng lần nào nghe vợ nói, chồng em cũng gạt luôn. Anh bảo không có con thì có thể xin con nuôi. Anh động viên nếu còn yêu anh thì không được bỏ cuộc.

Song suốt 5 năm điều trị hiếm muộn, tiền của 2 đứa làm ra dành cả cho việc hệ trọng này mà cứ đội nón ra đi. Nhìn anh mỗi lần đi đâu chơi thấy trẻ con lại sà vào bế bồng, em chợt hiểu ra anh thèm khát có con thế nào. Cứ thế, em dần thấy mình là gánh nặng của anh nên nhất quyết ly hôn đơn phương.

Thời kỳ đầu, anh đau khổ nhất quyết không ký vào đơn ly hôn. Thời gian sau, chắc vì cũng quá mệt mỏi, nên anh đã đồng ý ly hôn. Anh bảo nếu em muốn thế, anh sẽ giải phóng e

m khỏi cuộc đời anh. Anh còn xin lỗi vì đã không thể mang lại cho em hạnh phúc vì bị quá nhiều áp lực phải sinh con từ phía bố mẹ mình.

Tụi em làm thủ tục ly thân trước. Sau ly thân, em dọn ra một nhà trọ gần công ty để ở. Ngày tòa án gửi giấy mời ra tòa, cả đêm hôm ấy em không ngủ nổi. Em cảm thấy vô cùng ân hận và tiếc nuối khi chỉ sau đêm nay nữa thôi, ngày mai em đã mất anh trong cuộc đời.

Đang trằn trọc thì em nghe thấy tiếng gõ cửa lúc nửa đêm. Ra mở cửa, em thấy anh đã đứng đó tự bao giờ. Anh cũng lao vào ôm em rồi thì thầm: “Suốt 1 tháng qua em rời khỏi ngôi nhà của chúng ta làm anh nhớ em quá. Cho anh làm chồng em đêm nay nữa được không? Mình ngủ cùng nhau nốt đêm nay em nhé”.

Thật sự chẳng hiểu sao lúc đó em lại gật đầu lia lịa đồng ý điều này. Sáng mai thức dậy, anh cùng em chẳng ai bảo ai lặng lẽ nắm tay nhau lên tòa án xin rút đơn ly hôn. Bởi vợ chồng em đã xác định sẽ ở bên nhau và không bỏ cuộc trong việc điều trị hiếm muộn. Chỉ mong trời thương đoái hoài đến vợ chồng em thôi ạ. Các chị hãy cùng chúc phúc cho vợ chồng em sớm có tin vui nhé.