Sau một năm kết hôn, tôi và vợ quyết định ly hôn. Người muốn ly hôn là vợ tôi. Cô ấy nói đã không còn tình cảm với tôi, sống với nhau rất mệt mỏi. Tôi biết hai năm gần đây tôi không thường xuyên ở nhà, bỏ bê vợ cô đơn một mình. Nhưng cực chẳng đã, tôi cũng là vì muốn kiếm thêm tiền bạc chăm lo cho vợ con. Với một người đàn ông, quan trọng nhất là trách nhiệm cho vợ con cuộc sống đủ đầy.
Tôi không thể thay đổi được quyết định ly hôn của vợ. Sau một tháng giằng co thì chúng tôi ra tòa. Tôi nhường cho vợ quyền nuôi con, đồng thời ra đi tay trắng. Vì tôi nghĩ con chưa lớn thì cần mẹ chăm sóc. Tôi cũng không muốn vợ vừa cực khổ chăm con vừa phải ra ngoài vất vả kiếm tiền
Ảnh minh họa: Internet
Sau một năm ly hôn vợ, tôi bất ngờ khi vợ cũ tìm đến mình vào lúc nửa đêm. Vừa nhìn thấy vợ cũ, tôi choáng váng bất ngờ. Cô ấy tóc tai rũ rượi, quần áo cũ kỹ rách nát, trên người của cô ấy còn có nhiều vết thương. Nói chung, tôi không hiểu vì sao vợ cũ lại thay đổi nhiều như vậy.
Cô ấy khóc lóc khi nhìn thấy tôi. Tôi xót xa đưa cô ấy vào nhà, cẩn thận băng bó vết thương cho vợ cũ. Sau đó tôi mới biết vì sao vợ cũ lại có dáng vẻ tồi tệ thế này. Cô ấy kể từ khi ly hôn chồng, cô ấy qua lại với một người đàn ông. Cô ấy nghe theo anh ta đầu tư tiền bạc làm ăn, cuối cùng anh ta mượn nợ rồi ôm tiền chạy trốn. Cô ấy chạy trốn bọn cho vay nên bị tai nạn xe giữa đêm, hết cách đành phải tìm đến tôi cầu cứu.
Tôi chết lặng khi biết bao nhiêu tài sản mình cực nhọc kiếm được cứ vậy mà mất sạch vì phút mê đắm sai trái của vợ. Giờ vợ cũ trắng tay còn nợ nần, không có khả năng nuôi hai con. Cô ấy muốn tôi nuôi con giúp, cô ấy sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền. Vợ cũ còn cam đoan sẽ không thể bọn cho vay đến làm phiền bố con tôi. cô ấy sẽ tự kiếm tiền để trả nợ. Không đợi tôi đồng ý hay từ chối, cô ấy ra về ngay lập tức.
Sáng hôm sau, tôi nghe tiếng chuông cửa thì thấy hai con ôm hành lý đứng nhìn tôi, còn vợ cũ thì chẳng thấy đâu. Tôi thở dài ôm lấy hai con rồi dẫn vào nhà. Tôi muốn trách vợ cũ sống sai trái rồi để chồng cũ và con cái gánh chịu. Nhưng nghĩ tới hai con sống chẳng dễ dàng gì, tôi cũng chẳng muốn nói nữa.