Không phải là người yêu cũ, người tình cũ hay vợ cũ. Mà là cưới một người đàn bà đã từng qua một hay vài mối tình, đã từng trải chuyện yêu đương giường chiếu, đã biết ngậm ngùi trước câu “Đời con gái cũng cần dĩ vãng, mà em tôi chỉ còn tương lai”. Đại khái thế. Có nhiều bậc nam nhi thừa can đảm và đủ bao dung để chung đường với một người đàn bà cũ hay không nhỉ?
Bao nhiêu người đàn bà đủ dũng khí để thú nhận là mình không còn “mới tinh” như một tờ giấy trắng? Nếu đã “lỡ” từng kết hôn và sinh con, thì không có gì phải bàn cãi. Thực tế rành rành đã biết rõ từ ngày quen biết nhau, dễ rồi. Còn nếu như chỉ mới dừng ở mức độ yêu đương, rồi thất thân với người đến trước, thì liệu phụ nữ dám thẳng thắn cùng nhau, một lần? Sẽ là vô cùng trăn trở vì sợ mất, sợ bị bỏ rơi, sợ bị đánh giá, sợ người ta thất vọng về mình…
Yêu và cưới một người đàn bà đã cũ, thì đừng vào mấy trang mạng, tham khảo những thông tin đại khái như “Người từng trải trong chuyện chăn gối thì dễ ngoại tình”… Rồi lo lắng nghĩ ngợi rằng, những cô nàng từng có đời sống tình dục phong phú hay từng có bạn tình trước khi lập gia đình sẽ khó chung thủy với chồng. Khổ thân cô ấy, và khổ tâm cho chính người đàn ông thiếu bản lĩnh, lập trường lẫn một tấm lòng yêu.
Người đàn bà cũ có quyền mưu cầu hạnh phúc không? Có được đường hoàng ngẩng đầu trước bao nhiêu biến đổi được mất buồn vui của cuộc hôn nhân đến sau không? Có nhất định phải giấu kín những góc khuất riêng tư trong tâm hồn, dằn vặt bởi cảm giác dối lừa hoặc có lỗi vu vơ nào đấy chăng? Hay nhất định phải khai báo tất tần tật, kể rõ từng ly từng tí cho thỏa nỗi hờn ghen nhất thời, rồi gánh lấy bao nhiêu dằn hắt mỉa mai chửi bới trong thì tương lai mịt mờ?
Kết hôn với một người đàn bà cũ, thường dễ có lúc nảy sinh tâm lý ghen tuông với chuyện xưa. Bươi xới ra hỏi han căn vặn tức tối. Đàn ông, dẫu có cao thượng cỡ nào thì cũng là một con người bình thường, với bao nhiêu cung bậc cảm xúc lẫn thăng trầm trong đời.
Chút “phong sương” ngớ ngẩn đầy áp đặt lẫn thành kiến xưa cũ vẫn cứ che mờ bao nhiêu hạnh phúc ấm êm mà lẽ ra người ta được hưởng. Có đáng để gọi chút nhẹ dạ, dâng hiến, yêu thương thật tình kia là lầm lỡ? Mà thôi, tất cả cũng là tùy quan niệm, đúng sai tranh cãi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, khi người ta dám yêu và vượt qua hết.
Ai đó lạc quan cho rằng, một người đàn bà cũ thì thú vị và hấp dẫn hơn hẳn một cô gái “lơ ngơ như bò đeo nơ”. Trải nghiệm là thứ không phải tự dưng mà có, người ta phải bỏ thời gian, tự mình nếm lấy, thì mới trưởng thành được. Như một thứ rượu đã ủ đủ thời gian trải nghiệm cần thiết. Nên nồng đượm và say đắm lắm. Thế nhưng, cuộc sống không chỉ có những ngày vui ân ái nhiệt thành. Còn có vướng mắc, còn bao nhiêu nỗi niềm mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu hết những uẩn ức của nó.
Người đàn bà cũ không có lỗi. Và không phải vì cũ mà phải… đại hạ giá, bán rẻ, giá nào cũng “sổ hàng”. Người chấp nhận trả giá cả đời cho một phiên bản cũ cũng phải thuộc dạng cá tính mạnh, phong cách và bản lĩnh, mới dám “chơi”. Chứ đàn ông làng nhàng, ích kỷ, hay vừa đi vừa ngoái lại, thì thôi đừng ảo tưởng về chính mình để rồi bon chen không đúng chỗ, làm chuyện quá sức, gây thêm mệt mỏi cho cả hai người.
Không ai cổ súy cho sự buông thả. Nhưng mọi yêu thương dẫu không kết thúc có hậu cũng đều có vị trí riêng của nó, vào thời điểm đó, đáng được trân trọng. Dù có là sai lầm đi nữa. Người đàn bà cũ, quan trọng nhất là tự hiểu “giá trị” của mình.