Chúng tôi gặp nhau vào thời điểm anh còn nặng lòng với gia đình. Tôi còn nhớ như in đêm hôm đó, trên chiếc giường êm ái ở khách sạn, anh ôm trọn tôi vào lòng. Tai tôi áp sát lồng ngực và nghe rõ tiếng nhịp tim dồn dập của anh. Đêm đó anh kể với tôi rất nhiều về chuyện người phụ nữ anh yêu, về đứa con gái bé bỏng của cả hai. Tôi không thể hiểu nỗi tại sao mình lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay ấy để nghe anh kể về một người phụ nữ khác. Khi đó tôi chỉ biết những giác quan của mình dường như đã ngừng hoạt động vì hơi thở ấm áp của anh.
Anh là người đàn ông đầu tiên thường tỏ ra cáu gắt với tôi nhưng tôi lại không bận tâm. Là người đầu tiên hiểu tôi chỉ khi mới gặp nhau vài buổi. Và là người đầu tiên ôm tôi vào lòng trong một không gian lãng mạn nhưng lại chẳng làm gì cả. Tôi nghĩ chắc có lẽ bản thân đã thật sự yêu người đàn ông này đến mê dại rồi. Nhưng nghiệt ngã thay, cuộc tình này lẽ ra tôi không nên vướng vào bởi anh đã là chồng người ta. Anh còn có gia đình, có vợ con và tôi không thể nào nhẫn tâm khiến một đứa bé ngây thơ mất cha được.
Thế là tôi cứ âm thầm ở bên anh, theo dõi những việc anh làm. Thậm chí còn âm thầm ra vào trang cá nhân của anh để ngắm nhìn anh tay trong tay cười nói hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Có nhiều lúc tôi ghen đến phát điên, ghen đến mức chỉ muốn làm tất cả để có được anh. Nhưng rồi nghĩ lại mình lấy tư cách gì để nói với người ta là mình ghen đây? Hơn nữa nếu tôi ghen, liệu anh có vì tôi mà thôi không thân mật với vợ nữa không? Liệu vì tôi, anh sẽ không trao nụ cười đó cho người phụ nữ khác không?
Hôm nay cũng giống như mọi lần, tôi đặt chân về nhà vào lúc 11 giờ khuya với đầu óc trống rỗng, người nồng nặc mùi rượu bia. Và cũng như thường lệ, tôi nhắn cho anh một tin rất dài rồi nước mắt lăn dài, đôi mắt cay xè chẳng thể nhắm được. Tin nhắn gửi đi, tôi nhẩm đếm đến ba và anh đã hồi đáp. Anh vẫn thường như vậy, không bao giờ để tôi phải chờ đợi quá lâu và cũng thẳng thắn đến nỗi khiến người khác phải đau lòng.
Tôi nhắn cho anh một tin rất dài nhưng anh chỉ hồi đáp bằng vài chữ ngắn ngủi “em đừng làm quá vấn đề lên nữa”. Thái độ vô tâm của anh không khiến tôi đau bằng nhận được tin nhắn này. Nhưng mà không hiểu sao, tôi vẫn thương anh, thương nhiều hơn tôi nghĩ. Tôi từng nghĩ mình sẽ chết nếu không nhìn thấy nụ cười và nhận được cuộc điện thoại của anh mỗi ngày. Từng nghĩ bản thân sẽ không thể sống nổi nếu thiếu vắng anh trong cuộc đời. Nhưng rồi đổi lại những suy nghĩ sợ sệt đó của tôi là sự thờ ơ, lạnh nhạt của anh.
Anh giới thiệu với bạn bè, tôi là em gái của anh. Có thể nói tôi quen biết nhiều bạn bè của anh hơn cả vợ anh. Nhưng rồi cũng chỉ dừng ở danh nghĩa là em gái, không hơn không kém. Anh luôn miệng nói tôi là em gái của mình, nhưng mọi hành động, cử chỉ quan tâm lại hơn cả mức anh em và tình bạn. Anh dệt ra nhiều bức tranh đẹp đẽ để tôi nuôi mơ mộng. Anh dệt ra những viển cảnh đẹp nhất để tôi nghĩ cuộc tình giữa tôi và anh sẽ kết thúc đẹp. Nhưng rồi những mộng tưởng đó lại đổ vỡ khi anh nói “em đừng hiểu lầm rồi lại tự làm khổ mình”. Tôi thường tự hỏi không hiểu mối quan hệ của chúng tôi là gì? Em gái cũng không phải, nhân tình lại càng không. Có thể chỉ là một mối tình đơn phương của tôi dành cho một người đàn ông đã có bến đỗ của riêng mình.
Yêu đàn ông có vợ, ghen đó nhưng rồi tự xấu hổ vì lấy tư cách gì để ghen? Tủi thân đó nhưng lại nghĩ đến cùng ai là người tự tạo ra sự tủi nhục này? Tổn thương đó nhưng vẫn muốn lao vào để sống hết mình với thứ mà mình cho là đúng. Có phải một người phụ nữ tự ôm một mối tình không hồi kết, một mối tình vốn dĩ đã có chủ là ngu dại lắm không?