Con người thật lạ! Với lỗi lầm của người ngoài, chúng ta thường giả lả cho qua, dễ dàng bao dung tha thứ nhưng với người thân bên cạnh mình thì ngược lại. Lỗi nhỏ thường xé ra to, trách móc từ ngày này qua ngày khác. Đôi khi, chuyện bực dọc ngoài xã hội không thể giải tỏa được, chúng ta lại đem nó trút lên người bạn đời của mình. Rất ít trong chúng ta hiểu rằng, người thân chịu đựng, bỏ qua chính là vì họ yêu thương chúng ta rất nhiều.
Chị gái của tôi mỗi lần về nhà đều than thở về anh rể. Bao nhiêu thói hư tật xấu của anh, gia đình tôi đều nắm rõ. Anh thức khuya, mê điện thoại hơn mê vợ, ở dơ, làm biếng, bừa bộn… Một thời gian sau, chị lại than chồng vô tâm, sống không nghĩ cho cảm xúc của vợ. Chị ngồi kể lể với tôi mà nước mắt chực trào. Chị vừa kể vừa đưa tay lau nước mắt: “Nếu biết anh ấy sống vô tâm, hời hợt như thế thì thà đừng cưới thì hơn…”.
Hai năm sau ngày cưới, chị muốn ly hôn. Ba mẹ, anh chị em khuyên chị hết lời. Chị bảo đã quá mệt mỏi khi sống chung với một người chồng vô tâm, suốt ngày chỉ dán mắt vào màn hình vi tính. Anh rể tính tình vốn hiền lành, thấy vợ làm dữ chỉ biết luống cuống xin mọi người khuyên răn giúp. Gia đình tôi đều biết anh rể tôi hiền lành, thương chị tôi thật lòng. Còn thói xấu này nọ thì ai cũng có, chẳng có ai trên đời này hoàn hảo cả. Ba mẹ và anh em trong nhà đều khuyên chị nhẫn nhịn và hiểu chồng mình hơn.
Một lần, anh nói với tôi rằng từ trước đến nay bản thân anh vốn xuề xòa, dễ dãi như vậy. Anh cũng đã thay đổi nhưng chị gái tôi chưa bao giờ hài lòng. Trước những tật xấu của chồng, chị than vãn, gào khóc, thổi phồng lên và đi kể xấu với mọi người. Trước nay anh vẫn có thói quen thức khuya, còn công việc anh liên quan đến máy vi tính nên chẳng thể không ngồi hàng giờ. Chưa bao giờ anh hết yêu vợ, nhưng chị tôi không nhận ra điều đó.
Tôi thấy thương anh rể, thương cả chị mình. Vì cả hai yêu nhau mà không lường hết được cuộc sống hôn nhân sẽ như thế nào. Không chỉ có tình yêu mà ở giữa họ là bao nhiêu bổn phận và trách nhiệm phải hoàn thành. Tình yêu dần mất đi, thay vào đó là sự thất vọng, chán chường. Chị tôi không nhìn thấy anh mệt mỏi, cực nhọc làm việc. Anh rể tôi không nhìn thấy được những ước muốn và khao khát được quan tâm của vợ.
Bao nhiêu cặp vợ chồng vì không hiểu nhau mà đứt gánh giữa đường. Con người ta thật lạ, với những lỗi lầm của bản thân thường dễ bỏ qua nhưng với vợ hoặc chồng lại vô cùng khó. Phải đi bao nhiêu đoạn đường, trải qua bao nhiêu biến cố, khó khăn mới nhận ra rằng để hôn nhân hạnh phúc cần lắm lòng bao dung và kiên nhẫn. Hạnh phúc không phải tự dưng mà đến, nó đòi hỏi bản thân phải vượt qua rất nhiều khổ ải. Mà cửa ải lớn nhất chính là cái tôi của mình.