Tôi nghĩ là thằng đàn ông có trăm nghìn thứ khổ. Như tôi đây lấy vợ thành phố, được bố mẹ vợ cho 200 triệu mua nhà thì gần như bị coi là thằng ăn bám. Phải xông pha kiếm từng đồng về nuôi vợ con, cho vợ một cuộc sống an nhàn bằng bạn bằng bè. Nếu không hễ mở miệng là cô ấy là so bì, tị nạnh khiến tôi phát mệt.
Vợ tôi làm cán bộ văn hóa phường, sáng mang túi đi, tối cắp về, làm cho qua thời gian thôi chứ lương lậu chẳng đủ tiền phấn son, ăn diện của cô ấy. Thích cái túi hay đôi giầy hàng hiệu là lại rút từ ví tôi, vợ tôi – cô ấy tiêu tiền của chồng thì nhanh lắm. Nhưng hễ tôi nhắc đến việc gia đình hay báo hiếu bố mẹ ở quê thì y như rằng cô ấy khóc lóc kể lể trên trời dưới biển…
Khi nào bực mình quá tôi nói lại thì vợ lại bảo tôi lải nhải hơn đàn bà. Cô ấy cãi chồng hơn chém chả nhưng tôi đừng mong động được vào một sợi tóc của cô ấy, động một chút là dọa nọ dọa kia.
Chuyện nhà tôi không muốn kể ra đây, nhưng uất ức quá cũng đành bật ra. Vợ tôi không làm ra tiền nhưng sống hoang phí như bà hoàng. Việc nhà cô ấy không làm mà thuê giúp việc theo giờ. Ừ thì thuê, tôi để vợ thoải mái. Nhưng số đen thế nào thuê đúng kẻ gian, đến làm việc ngày đầu cô ta đã cuỗm mất của tôi cái đồng hồ 18 triệu.
Tôi nói vài câu cho bõ tức mà vợ còn lu loa lên: “Có đồ không tự bảo quản, để bất cẩn thì trộm xơi mất còn to tiếng trách ai?”. Tôi im cho xong chuyện nhưng cô ấy lại cứ nghĩ mình nói đúng nên lấn tới tấn công tôi dồn dập.
Về làm dâu được 3 năm thì năm nào giỗ bố chồng vợ tôi cũng tìm lí do thoái thác về quê. Năm nay, tôi nhất quyết “áp tải” cô ấy về cho bằng được. Nếu không anh em hàng xóm sẽ dị nghị, dâu con gì mà chẳng thấy mặt mũi đâu.
Thế mà giỗ bố, tôi ngủ dậy thì vợ đã không còn ở giường. Tôi tưởng cô ấy theo mẹ ra chợ mua thêm rau kẻ, mọi người đến làm giúp chật nhà, thấy mẹ dưới bếp tôi hỏi: “Vợ con đâu hả mẹ?”.
- Nó đi từ sớm, thấy bảo sang quán cái Huyền nhuộm lại tóc.
Huyền là em họ tôi và cũng là bạn của vợ từ ngày chúng tôi chưa lấy nhau. Nghe mẹ nói mà tôi nóng mặt, tôi gọi điện bắt vợ về ngay, cô ấy nhõng nhẽo bảo: “Đợi em, chờ cho thuốc ngấm đã”.
Tôi tắt máy giữa chừng để cô ấy biết mình đang bực đến độ nào. 1h chiều khi khách khứa đã ăn xong vợ tôi mới mò về. Kéo cô ấy vào phòng, tôi không muốn to tiếng ở nhà vì còn nhiều người nên hỏi cô ấy hết sức nhẹ nhàng, nhắc lần sau đừng hành xử như vậy. Thế mà cô ấy gào mồm lên khóc: “Tôi có muốn về nhà anh đâu, tôi đã bảo không về rồi còn gì, anh cứ ép tôi làm gì, còn trách móc tôi nữa”.
Tôi điên lắm nhưng vẫn phải cố nhịn. Để ngày mai về thành phố rồi, tôi phải dạy lại vợ mới được.