Tôi và chồng có một quãng thời gian yêu nhau dài mới tiến đến hôn nhân. Nhưng tôi đâu ngờ, chỉ vài năm sau vợ chồng chán nhau, mệt mỏi như thế này. Có những ngày chẳng có gì để nói với nhau ngoài chuyện con cái. Nhìn vào mắt nhau chỉ thấy sự đổ vỡ. Tôi tự hỏi: “Sao người chồng của tôi thay đổi quá nhiều vậy? Anh ấy đã không còn là người mà mình yêu thương ngày nào. Và phải chăng, cuộc hôn nhân này đã sai lầm?”.
Buổi sáng, phần ai người nấy đi làm. Chiều tôi về đón con, nấu ăn. Buổi tối, anh dán mắt vào điện thoại, tôi dạy con học bài rồi phần ai nấy ngủ. Giữa vợ chồng tôi thực ra chẳng có gì nghiêm trọng xảy ra nhưng tôi biết khoảng cách mỗi ngày một xa. Hiếm khi chúng tôi đụng chạm, hiếm khi ôm nhau hay cười với nhau – những điều vô cùng bình thường với vợ chồng tôi trước đây.
Giữa chúng tôi có sự đổ vỡ âm thầm. Anh ngày càng trở nên xa lạ, khó gần và khó hiểu. Tôi sinh con, chăm con mệt nhoài còn anh thì luôn than phiền về công việc của mình. Chúng tôi bắt đầu chỉ trích nhau về những việc lặt vặt. Tôi cần anh thấu hiểu, cần anh quan tâm và giúp đỡ vợ mình hơn. Còn anh bảo tôi là người ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho cảm xúc của mình. Tôi bảo anh là người chồng vô tâm. Còn anh gọi tôi là người vợ không hề biết quan tâm, thấu hiểu. Nếu không có con gái, hẳn chúng tôi cả ngày sẽ chẳng mở miệng với nhau.
Tôi thấy cuộc hôn nhân của mình thật khác so với những gì mình mong đợi. Tôi không được chồng quan tâm, chia sẻ. Những tâm sự trong lòng không cách nào nói cho anh hiểu. Có hôm, anh đi uống rượu tôi mang con về nhà mẹ mà không nói cho anh biết. Anh điên cuồng đi tìm, cho đến khi thấy tôi ở nhà mẹ, tôi thấy trong mắt anh sự thất vọng vô cùng.
Tôi mỏi mệt tận cùng, cho đến một ngày chồng bảo rằng: “Chúng ta ly hôn đi”. Tôi lặng người đi. Dù cô đơn bao nhiêu, chán nản bao nhiêu tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Tôi hỏi chồng: “Anh có người khác sao?”. Anh nhìn tôi và bảo: “Anh chẳng hề có ai cả nhưng chính anh và em khác xưa nhiều quá".
Tôi khóc, bảo anh viết đơn đi tôi kí. Ngay trong đêm, tôi dọn vali, định sẽ về nhà mẹ ngay lúc đó nhưng cuốn album kỉ niệm những ngày yêu nhau của chúng tôi rơi ra từ tủ. Tôi thẫn thờ lật giở từ bức ảnh. Tuổi trẻ của chúng tôi, thanh xuân của chúng tôi đã trải qua cùng nhau. Từng kỉ niệm có dịp ùa về. Những lần tôi đau ốm, luôn có chồng bên cạnh. Lúc vợ chồng chẳng có gì trong tay san sẻ với nhau từng miếng trứng, đũa rau. Chúng tôi từng hứa sẽ dù có khó khăn thế nào cũng sẽ ở bên nhau. Trớ trêu thay, mọi thứ phẳng lặng mà lòng chúng tôi đổi khác. Bao gian nan mới đến được với nhau nhưng giờ vì những điều nhỏ nhặt đã vội buông tay nhau sao?
Hóa ra trong cuộc sống hôn nhân, cả tôi và chồng đều quá coi trọng cảm xúc của mình mà quên mất đối phương nghĩ gì. Có đôi lúc, những chuyện nhỏ nhặt chỉ cần dẹp bớt cái tôi, nhẹ nhàng xin lỗi thì đã chẳng có gì xảy ra. Tôi và anh như chơi trò kéo co, cứ giành phần thắng về mình, kết quả gia đình, hạnh phúc đứt lìa.
Tôi nhận ra chính mình cũng đã sống vô tâm và ích kỉ với chồng. Chưa lắng nghe, chưa thấu hiểu anh nhiều hơn. Chừng ấy năm sống chung, anh vẫn không thôi cố gắng vì tôi và vì con. Tôi khóc, mở cửa ra thấy chồng đang ôm con gái. Tôi thấy mắt anh đỏ hoe. Tôi hiểu rằng mình vẫn còn cơ hội để sửa chữa và làm lại. Tôi sẽ không dễ dàng buông tay chỉ vì hai chữ: Chán nhau!