Mới yêu Dũng được 5 tháng, mẹ bạn trai đã giục giã tôi về ra mắt. Tiếp xúc với bác gái qua điện thoại, tôi nhận thấy mẹ của Dũng là người vui vẻ, dễ gần. Nhà đấy cũng mong ngóng con dâu lắm rồi. Đáp lại lời mời của bác gái, tôi hứa hẹn 1 ngày gần nhất sẽ về thăm gia đình.
Từ hôm tôi nhận lời, ngày nào mẹ anh cũng gọi điện lên. Bác gái cứ hỏi bao giờ thì về? Sao lâu thế?... Cuối cùng tôi đành chốt ngày, đó là thứ 7 tuần trước.
Lần đầu về nhà bạn trai, tôi có hơi lo lắng. Tôi hỏi Dũng có cần chuẩn bị gì không? Bạn trai còn chưa kịp trả lời, thì tôi bỗng nhận được tin nhắn của bác gái. Đó là danh sách viết tay gần 20 gia đình thuộc họ hàng nhà Dũng. Mẹ anh nhắn: "Hôm đấy mọi người đều sang chơi, cháu nhớ mua quà cho tất cả nhé". Tôi bàng hoàng hỏi người yêu: "Sao nhà anh đông họ hàng thế? Mà em về ra mắt thôi, có gì to tát đâu mà mọi người kéo hết đến thế này. Mà còn phải mua quà cho tất cả 20 nhà này á?".
Dũng ôm tôi vào lòng rồi thủ thỉ: "Thì mọi người có quý cháu dâu, có mong ngóng cháu dâu thì mới sang xem thế nào chứ? Việc mua quà thì anh nghĩ không bắt buộc. Nhưng em nên mua, như thế sẽ đẹp mặt chúng mình hơn. Sau này em về nhà anh cũng được mọi người quý hơn này...".
Tôi nghe Dũng nói thì cũng có lý. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ thì tôi quyết định chỉ mua 1 gói quà chung thôi. Chứ mà bỏ tiền mua hết 20 gói quà, chắc tôi sạt nghiệp!
Nhà Dũng cách thành phố hơn 200km. Đến gần hôm về ra mắt thì anh lại nhắn cho tôi: "Em tự bắt xe về nhé. Anh gửi địa chỉ cho. Anh về trước để chuẩn bị mọi thứ đón em". Đọc xong tin nhắn của bạn trai, tôi khá hụt hẫng. Tôi chưa về quê Dũng bao giờ, vậy mà anh đem tôi "bỏ chợ" như thế!
Hôm đó nhà bạn trai đông như 1 đám cưới. Ai nấy đều cười nói ầm ĩ. Đám cháu của Dũng đã chực chờ sẵn ở cổng từ bao giờ để đón tôi, đếm nhanh cũng phải 15-16 cháu. May thay tôi cũng mua 1 ít bánh kẹo để cho bọn trẻ con. Thấy tôi xách túi kẹo, 1 thằng bé chạy ra, giật lấy rồi hô to: "Có kẹo rồi chúng mày ơi. Đi theo tao...". Tuyệt nhiên chẳng đứa nào xin xỏ tôi, người lớn trông thấy cũng chỉ cười, chẳng có ai nhắc nhở hành động tự tiện, vô lễ của chúng cả.
Dũng chạy ra đón tôi. Nhưng liếc qua thấy tôi chỉ xách 1 giỏ quà, anh vội trách: "Sao em mua ít thế, mẹ đã dặn mua cho tất cả cơ mà...". Tôi bối rối không biết nói sao. Nhìn ánh mắt của mẹ Dũng, tôi cũng thấy bác ấy thất vọng.
Vào đến nhà anh, mọi người dồn vào hỏi tôi: "Giờ cháu đang làm gì? Lương tháng bao nhiêu? Gia đình cháu còn mấy người chưa lập gia đình? Hoàn cảnh kinh tế có khá giả không? Bố mẹ cháu có lương hưu không...". Tôi hơi khó chịu với những câu hỏi đó. Tôi đi quãng đường dài hơn 200km về nhà Dũng thì chẳng ai hỏi có mệt không? Hỏi xong những câu hỏi cần thiết, nắm được sơ sơ hoàn cảnh nhà tôi thì mọi người lại bỏ mặc tôi ngồi bơ vơ, quay ra nói chuyện với nhau và xem tôi như vô hình!
Ngồi được 1 lúc thì chán quá, tôi mới hỏi Dũng chỗ nhà tắm để đi rửa mặt tỉnh người. Khi đang ở trong nhà vệ sinh, tôi bỗng nghe được đoạn trò chuyện giữa mẹ anh và 1 cô. Bác gái kia nói: "Ôi mang tiếng thành phố về mà mua được tí quà ấy nhỉ? Chẳng bù cho con bé người yêu trước của thằng Dũng. Lần ấy về nó mua bao nhiêu...". Mẹ bạn trai cũng gật gù: "Con này nhìn cái răng của nó đã thấy keo kiệt rồi. May mà hôm trước tôi gọi thằng Dũng về trước, chứ về cùng nó có khi phải chi tiền mua quà với chi tiền xe...".
Nghe đến đây thì tôi chán hẳn. Tôi chưa từng gặp nhà trai nào lại "đào mỏ" và tính toán như cái nhà này. Ăn cơm xong tôi xin phép trở lại thành phố luôn. Về đến nhà tôi nhắn tin chia tay Dũng. Nói thật tôi đã muốn hủy hôn ngay từ lúc bước chân vào cổng nhà Dũng. Nhìn đám trẻ con vô tư giật đồ như thế là tôi biết bố mẹ chúng không dạy rồi. Nhưng tôi không ngờ người lớn nhà anh cũng có suy nghĩ tính toán, nhỏ nhen như vậy!