Tôi với Phương quen biết nhau qua mạng xã hội. Vì cùng làm việc ở Hà Nội nên chúng tôi có thể gặp gỡ nhau chỉ trong một thời gian ngắn từ khi quen biết. Trong lần đầu gặp gỡ, Phương đi cùng một cô bạn đồng nghiệp. Tôi đã ngay lập tức bị ấn tượng bởi gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười tỏa nắng của cô ấy.
Biết Phương được nhiều người để mắt, theo đuổi, tôi không nản lòng chứng minh tấm chân tình của mình. Sau một thời gian yêu đương, thấy cả hai cũng không còn ít tuổi, tôi đưa Phương về ra mắt bố mẹ và tính chuyện cưới hỏi. Đám cưới của tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc của mọi người. Nhiều người không tiếc lời khen tặng chúng tôi là một cặp trai tài, gái sắc rất xứng đôi vừa lứa.
Sau khi cưới, tôi giao toàn bộ tiền bạc để vợ quản lý. Tôi làm quản lý một show room ôtô, thu nhập không dưới 300 triệu một năm trong khi vợ tôi chỉ làm nhân viên hành chính với mức lương mỗi tháng chỉ 5-6 triệu. Thấy vợ đi làm vất vả lại áp lực, tôi khuyên vợ ở nhà sinh con, nuôi dạy con cho đến khi con lớn, tôi sẽ xin cho cô ấy một công việc phù hợp hơn. Vợ nghe tôi nói thế cũng đồng ý. Tôi đi làm, vợ ở nhà dọn dẹp nhà cửa và nấu những món ăn ngon cho tôi, tôi thấy chẳng có hạnh phúc nào hơn.
Mấy tháng nay, công ty tôi đang chủ trương mở một chi nhánh mới nên cử tôi đi công tác dài ngày. Phải xa chồng, vợ tôi tỏ ra rất lưu luyến, buồn bã, tôi phải động viên, an ủi cô ấy rất nhiều.
Do công việc diễn ra suôn sẻ nên tôi trở về nhà trước 2 ngày so với dự kiến. Tuy nhiên, lúc gần về đến nhà tôi mới nhớ ra mình đã quên khuấy mất việc mua quà cho vợ. Nghĩ vậy, tôi liền chạy xe đến một cửa hàng thời trang để mua một vài bộ váy cho cô ấy. Vợ tôi vốn là khách hàng ruột của cửa hàng này. Đang chuẩn bị lựa chọn đồ, tôi bất giác nhìn lên màn hình camera an ninh và chết lặng khi nhìn thấy vợ tôi đang nắm tay một gã đàn ông trong một góc của cửa hàng.
Tôi vội vã chạy đến góc của cửa hàng đó. Vợ nhìn thấy tôi thì vội vã buông tay gã đàn ông kia và hết sức hốt hoảng níu tay nói xin lỗi tôi.
“Cô không cần phải nói bất cứ điều gì nữa! Tôi không muốn nghe. Tất cả đủ rồi. Đồ đàn bà đê tiện”, tôi mắng vợ.
Không ngờ trong khi tôi đi làm vất vả bên ngoài còn vợ tôi ở nhà lại tằng tịu, vui vẻ với gã đàn ông khác. Càng đau khổ, nhục nhã, tôi càng quyết tâm ly dị vợ. Tôi dọn đồ đạc lên công ty ở từ hôm đó và cũng nhắn tin để vợ chuẩn bị thủ tục ly hôn.
Ngay hôm sau, vợ đến tận công ty tìm gặp tôi với đôi mắt đẫm lệ. Vợ tôi nói gã đàn ông kia chỉ là “bạn thân” của vợ. Cô ấy còn nói tôi không thể ly hôn vì cô ấy đang mang thai đứa con của tôi.
“Anh có thể bỏ em nhưng anh có thể bỏ cốt nhục của anh hay không? Anh suy nghĩ kỹ đi. Em với anh ấy chẳng có gì cả. Em một lòng đợi anh về để thông báo tin mừng, nào ngờ”, vợ tôi thanh minh.
Mấy ngày nay, tôi cứ nghĩ mãi mà chẳng biết xử sự sao cho đúng. Tôi có nên chờ xét nghiệm ADN cái thai rồi mới bỏ vợ hay không? Vì sau sự việc hôm đó, tôi cảm thấy không còn tin tưởng vợ nữa.