Ngày con gái lấy chồng, nghe con bảo con nhất định sẽ hạnh phúc, mà lòng mẹ buồn vui lẫn lộn. Mẹ vui vì cuối cùng con cũng tìm được người đàn ông nguyện chở che cho con cả đời. Còn mẹ buồn là vì lo, muôn ngàn nỗi lo của người mẹ tiễn con gái về nhà chồng.
Từ khi lấy chồng, con lúc nào cũng nói bản thân rất hạnh phúc. Trong điện thoại, giọng con lúc nào cũng làm mẹ yên tâm. Trên màn hình điện thoại luôn là những tấm hình con gửi vui vẻ bên chồng con. Vậy mà, đến năm thứ 7 sau kết hôn, mẹ nghe con nghẹn giọng nói trong điện thoại: “Mẹ ơi, con khổ quá, phải làm sao?”.
Mẹ lặng người, lòng như trời quang bỗng tối sầm đi…
Con kể mẹ nghe về người chồng từng ngoại tình, từng đối đãi với con tệ bạc. Con kể mẹ nghe những đêm một tay con dỗ con, một tay tự lau nước mắt cho mình. Con kể mẹ nghe về tháng ngày cô đơn đến mức chỉ muốn chạy về nhà mình. Con kể mẹ nghe về những năm tháng con thật sự đã không còn chịu nổi được nữa. Rằng con đã rất cố gắng, rằng con không muốn ba mẹ thất vọng, con của con mất gia đình. Nhưng giờ phút này, con thật sự đã không chịu được nữa…
Nỗi khổ tâm lớn nhất của những bà mẹ gả con gái đi là thấy con tổn thương nơi nhà chồng, sợ con trở thành người vợ bất hạnh, sợ con đến lúc không ai nương tựa, sợ khi ấy không ai bên con… Vì thế, điều đầu tiên khi ấy mẹ nghĩ là hãy về nhà đi con, hãy về với mẹ. Mẹ gả con đi không phải để con sống một cuộc đời khổ sở. Con gái lấy chồng không phải để trở thành một cành hoa ngày càng héo khô. Vì con từng là bông hoa cha mẹ dùng cả đời để chăm sóc. Vì con từng là chính con hạnh phúc và nhiều niềm vui. Sao giờ này lại chỉ toàn nước mắt và nỗi đau?
Đừng con ơi, buông tay đi con, sao phải khổ đến thế? Hôn nhân đâu phải là chiếc lồng sắt giam cầm khiến con khổ đau. Con tình nguyện bước vào là để được yêu thương và hạnh phúc, không phải để chịu dày vò bất hạnh. Con tình nguyện từ bỏ tự do để buộc mình với ấm êm gia đình, chứ không phải giam mình vào khổ đau.
Hôn nhân là một ngôi nhà mà ở đó con có thể ngủ say mà không mộng mị, có thể ăn ngon mà vui cười, có thể nhìn mặt nhau mà không rời đi. Hôn nhân là nơi con tình nguyện ở lại, vì bình yên quá mà chẳng muốn bước ra. Đó mới là cuộc hôn nhân xứng đáng để con giữ gìn và cố gắng.
Bởi thế, nếu khổ quá, hãy buông đi con. Nếu đã không còn chịu được nữa, hãy về với mẹ nhé con. Nếu chẳng còn nơi nào để đi, hãy về nhà đi con. Bởi dù người ta có nói con là đàn bà ly hôn, đàn bà bỏ chồng thì với mẹ con vẫn chỉ là cô gái nhỏ thuở đó. Con vẫn xứng đáng được yêu thương và bảo bọc. Con vẫn còn một con đường khác để đi. Con vẫn có thể hạnh phúc và vui vẻ. Chỉ cần về nhà, chỉ cần trở lại vòng tay mẹ. Mẹ vẫn luôn dõi theo con, cùng con khổ đau, cùng con hạnh phúc. Chỉ cần về nhà, con nhé!