Một năm trước, khi chị mang thai đứa con thứ hai, em đã gặp và yêu chồng chị. Lúc ấy, em chưa hề biết anh có gia đình. Em cứ ngỡ anh là người đàn ông độc thân, thành đạt. Anh chưa một lần nói anh có vợ, trên ngón tay anh không hề mang nhẫn cưới. Em đã hạnh phúc mơ rằng đó là người bạn đời tương lai của mình. Đến khi biết anh có chị, có con, lại là có những hai đứa trẻ, em chạnh lòng, đau đớn vô cùng.
Em từng vùng vằng, giãy giụa thoát ra khỏi mối quan hệ ngang trái này. Thế nhưng những cuộc gọi dồn dập của anh, những lần anh đứng chờ dưới cổng nhà vào đêm hôm khuya khoắt, những lần anh gửi hoa, gửi quà, những kỉ niệm hai người từng có với nhau khiến em không thể quên và ruồng rẫy anh được. Trên hết, em biết mình yêu anh rất nhiều. Ngay cả khi anh đã có gia đình, có tổ ấm riêng, em vẫn chưa một chút ngừng yêu anh.
Em biết em sai khi những ngày em năn nỉ anh ở bên em để rồi khiến anh nói dối chị. Em biết em sai khi ghen với người vợ chính thất của anh. Hôm em thấy anh tặng chị một cái túi mới, em giận hờn cả buổi. Hôm anh nói chị mệt, anh phải ở nhà chăm, em đã ấm ức đòi anh đến bên cạnh. Em giả vờ bệnh, chỉ để níu anh về bên mình.
Càng ngày, em càng khó chịu với những quan tâm ít ỏi mà anh dành cho chị. Em biết anh chẳng thể bỏ vợ bởi những hi sinh bao nhiêu năm tháng chị dành cho anh, bởi anh không muốn các con thiếu đi một gia đình. Em biết hết, nhiều lần em muốn dứt đi mà tìm cho mình tình yêu mới nhưng em lại không làm được.
Đỉnh điểm là khi chị bắt đầu nghi ngờ anh, em đã cố tình làm cho mối nghi ngờ ấy thêm lớn. Em chụp hình với anh nhiều hơn. Đôi khi em để lộ ngón tay anh, vành tai anh để chị thêm lo nghĩ. Em hả hê vì biết chị sẽ buồn, em hả hê vì đã khoe rằng em đang bên chồng chị.
Cứ như thế, em làm chị đau từng chút, từng chút. Chị lờ mờ đoán ra, bởi em thấy anh căng thẳng, thấy anh đôi lúc cáu gắt mà chạy tới bên em. Những lúc ấy em lại càng hả lòng hả dạ. Tự khi nào, em bỗng muốn giành giật anh về tay mình chứ không yên phận trong bóng tối nữa. Em muốn chị đi ra, để em và anh trở thành một gia đình mới.
Càng nghĩ, em càng quyết tâm phá hoại. Em cứ tưởng chỉ vài lần nhấn nhá nữa thôi là chị sẽ biết chồng ngoại tình, chị sẽ làm um lên. Em chẳng cần ra tay nhiều, tự gia đình chị sẽ tan nát. Thế nhưng em chẳng thể ngờ, đến tận khi em muốn giành anh nhất cũng lại là lúc em muốn buông.
Một ngày, em vô tình thấy chị trên đường. Em lang thang vô thức đi theo chị. Em chẳng có mục đích gì cả, chỉ là sẵn đang rảnh rỗi, vả lại muốn biết chị làm gì nên em đi theo. Chị chạy chiếc vision nhỏ, em chợt nhớ tới chiếc xe hơi anh chạy. Thì ra chồng chị đi xe hơi êm ái, còn chị vẫn chạy con xe máy tầm trung hơi cũ. Chị dừng lại ở một trường mẫu giáo. À, thì ra là chị đi đón con nhỏ.
Lạ thay, khi các bé lần lượt được đón về hết thì chị vẫn cùng con chơi ở khoảng sân bé bên trong trường. Ban đầu, chị còn thoải mái vui đùa cùng con. Dần dần, chị để con chơi một mình, chị ngồi trên cái ghế nhỏ, cứ thế chị nhìn con bé mà hai hàng nước mắt chảy dài. Em nhìn thấy cảnh đó, thật sự không biết chị khóc vì điều gì, nhưng em thấy chính mình áy náy.
Được một lúc thì con gái chị chạy lại, sà vào lòng mẹ, hỏi: Sao hôm nay ba không đi đón con? Chị nghe thế càng khóc nhiều hơn. Cả hai mẹ con cứ ngồi đó, an ủi, chùi nước mắt cho nhau.
Hôm đó em đã quay xe ra về. Cũng kể từ lúc đó, em cắt mọi liên lạc với anh. Em chuyển qua nhà bạn ở vài ngày. Anh lại như những lần trước điên cuồng tìm kiếm, nhưng khi không có tin tức gì, anh lại quay về với gia đình. Em thở dài. Cuối cùng, em đã can đảm để anh về với chị.
Em đã từng ích kỉ mà mong rằng tết này hai đứa mình sẽ đi du lịch, để chị và con về ngoại một mình. Em từng mong rằng anh bỏ chị. Nhưng khi thấy một đứa trẻ khóc, một người đàn bà khóc trong âm thầm và bất lực, em không nỡ.
Tết này, anh hãy về với chị để mà làm tròn trách nhiệm một người chồng, người cha. Em không ở bên anh, không phải vì em cao thượng gì cả. Chỉ là em đã nhận ra mình quá sai rồi, em cũng nhận ra năm mới này, ai cũng cần có một gia đình. Chẳng ai muốn tổ ấm thiếu vắng một thành viên. Anh có nhà hãy trở về. Còn em, có lẽ cũng đã đến lúc em tự kiếm một tổ ấm cho riêng mình rồi.