Trong thâm tâm của người làm mẹ, ai cũng muốn con mình hạnh phúc, được lớn lên trong tình thương của cả cha lẫn mẹ. Có ai lại muốn con mình phải chịu cảnh cha mẹ chia lìa bao giờ. Đau lòng thay, tôi bắt buộc phải lựa chọn làm mẹ đơn thân khi còn chưa chào đời. Bởi người chồng tệ bạc ấy khiến cho cuộc sống của tôi chẳng khác gì tù ngục. Tôi muốn giải thoát mình và con khỏi cuộc sống khốn cùng ấy.
Tôi và chồng cưới nhau nhờ mai mối chứ chẳng phải dựa trên tình yêu như những cặp đôi khác. Khi tôi 32 tuổi, cha mẹ anh ngỏ ý với ba mẹ tôi cho hai đứa cưới nhau, tôi gật đầu đồng ý vì nghĩ mình đã lớn tuổi. Cha mẹ hai bên gom góm xây cho chúng tôi một ngôi nhà nhỏ. Kể ra, cuộc sống hai vợ chồng cũng không đến nỗi nào nếu chăm chỉ làm ăn. Nhưng cưới nhau về rồi, tôi mới biết anh suốt ngày rượu chè, lông bông mà không hề chí thú làm ăn.
Tôi làm nhân viên kế toán của một công ty nhỏ, thu nhập chẳng đáng là bao vậy mà phải nuôi cả chồng. Trái lại, chồng tôi không đi làm. Trời mới sáng ra đã tụ tập với đám bạn nhậu từ sớm đến tối. Không nhậu thì anh ta đi đánh bài, xem người ta đá gà, đá bóng. Lúc đầu, tôi khuyên nhủ anh ta còn nghe, đi tìm việc làm. Nhưng làm được vài ba bữa nếu người ta không đuổi thì anh ta cũng tự ý nghỉ việc.
Khi tôi mang thai, nghĩ đến cuộc sống trước mắt mà sợ hãi. Tôi và con sẽ sống ra sao với một người chồng vô trách nhiệm như vậy? Tôi khóc hết nước mắt, cầu cứu cha mẹ chồng. Cha mẹ khuyên răn, anh ta ở nhà được vài bữa lại ngựa quen đường cũ. Tôi chán nản chẳng thèm nói nữa. Tôi mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Tôi ốm nghén nặng, cộng thêm công việc ở công ty khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Anh ta không những không phụ tôi mà thỉnh thoảng còn đòi hỏi chuyện chăn gối. Tôi sợ ảnh hưởng đến con nên cự tuyệt anh ta. Anh ta gào lên: “Mày không cho tao thì tao chơi gái ở ngoài”.
Rồi chồng tôi ngoại tình. Không những giấu giếm hay xấu hổ, anh ta công khai chuyện gái gú với một cô gái bán bia ở quán nhậu. Cô này còn trẻ, cũng từng ly dị chồng. Ăn mặc thì hở hang, suốt ngày lả lơi chèo kéo khách. Chồng tôi thấy tôi đau khổ thì lên mặt hả hê, bảo rằng chính tôi không biết làm vợ mới khiến anh ta tìm “vợ” ngoài đường.
Tôi không ngờ được rằng chồng mình lại tầm thường và hèn mạt đến như thế. Tôi lấy chồng được gì đâu ngoài nỗi chua xót bẽ bàng. Không chịu nổi nữa tôi viết đơn ly hôn. Cha mẹ hai bên cũng hết lời mong tôi suy nghĩ lại vì tôi sắp đến ngày sinh nở. Bụng to vượt mặt, ngày con chào đời chỉ còn vài tuần nhưng tôi cương quyết dọn về nhà mẹ đẻ. Tôi không thể sống chung với kẻ tệ bạc đó thêm một ngày nào nữa.
Tôi sinh con trong nước mắt, đau đớn khổ sở vô cùng. Anh ta cũng không thèm tới nhìn mặt con một lần. Tôi ôm con mà thương vô cùng. Đến máu mủ, ruột rà chồng tôi còn không cần huống chi tình cảm vợ chồng. Tôi bắt đầu hành trình làm mẹ đơn thân đầy mệt mỏi và cực khổ.
Nhờ trời thương nên mọi chuyện cũng dần ổn. Tôi tự nhủ phải kiên cường và gắng gượng vì con. Thương con có một người cha bạc bẽo, tôi cố gắng để con không thiếu thốn và bù đắp sự thiếu vắng ấy. Tôi tin lựa chọn rời xa kẻ tệ bạc và làm mẹ đơn thân là quyết định sáng suốt nhất của cuộc đời mình.