Những tưởng đàn bà thương yêu chồng con là thế, coi gia đình quan trọng là thế sẽ mãi cam chịu, mãi hy sinh. Thế nhưng, có những người chồng vô tâm, tệ bạc đến mức ngay cả người đàn bà giỏi chịu đựng, giỏi cam chịu cũng đến ngày sức cùng lực kiệt. Đàn bà thấy mọi thứ thật vô nghĩa, chẳng còn lí do gì nữa để mãi nấu những bữa cơm ngon, mãi ngồi chờ chồng mòn mỏi, để làm một người đàn bà hiền lành, chịu khó… Khi đàn bà vô tâm chính là lúc mọi sự chán chường, tuyệt vọng đã lên đến đỉnh điểm rồi.
Có người nói rằng đàn bà buông xuôi, chọn lối sống vô tâm, bất cần là đàn bà dại dột. Bởi sự im lặng của đàn bà chẳng khác nào nói rằng chồng hãy tiếp tục sống tệ bạc, vô tình nữa đi. Thế nhưng, lòng đàn bà đã nguội lạnh, tình yêu và niềm tin đã chết thì cho dù chồng có sống thế nào đi chăng nữa cũng mặc kệ. Anh ta có đi thâu đêm suốt sáng, người vợ cũng không thèm gọi điện. Những bữa cơm nấu ra cũng chẳng nhọc công ngồi đợi. Hay chồng có qua đi, có lên giường với dăm ba cô ngoài kia thì chẳng sao. Bởi vì người vợ không cần một người chồng như thế nữa.
Chị kể rằng, thời gian bây giờ vợ chồng chị đang chiến tranh lạnh. Làm vợ 10 năm, cũng đã quá mệt mỏi để ngồi phân tích đúng sai, để khuyên chồng bớt nhậu, để nói anh về sớm phụ chăm sóc con… Khi con người ta mãi không thay đổi thì mọi lời nói, việc làm của mình thật sự vô nghĩa. Thôi thì chị chọn sống vô tâm đối xử với chồng y như cái cách anh ta đã làm với mình vậy. Chồng chị về nhà thấy cơm nước nguội lạnh, vợ chẳng nói chẳng rằng thì liền bảo: “Có gì thì nói đi, chứ cứ im im như vậy khó chịu lắm!”. Chị cười chua chát, biết nói gì nữa đây. Những điều chị muốn chị đã nói 10 năm rồi, anh không hiểu sao?
Đàn ông vô tâm thật lạ lùng. Cơm ngon canh ngọt ở nhà chẳng muốn ăn lại cứ thích ngồi ngoài đường. Thời gian là vàng bạc, chẳng dành cho con cái lại bỏ phí cho những trò vô bổ, phù phiếm. Cứ nghĩ vợ mình là siêu nhân, chăm con, nội trợ, đi làm… một tay chị quán xuyến cả. Chồng chị hễ cứ về nhà là đòi hỏi, hoạnh họe, chê bai. 10 năm qua, chị cũng đã làm mọi thứ để gia đình yên ấm, vui vẻ. Nhưng giờ đây chị mệt mỏi và kiệt sức rồi.
Đàn ông là vậy. Họ nghĩ là nam nhi thì quan trọng những chuyện ngoài xã hội. Họ nghĩ đàn ông có quyền ăn chơi, nhậu nhẹt, kết giao… Họ gạt vợ con sang một bên để ích kỷ sống cho mình. Nhưng đàn ông có bao giờ nghĩ, liệu rằng khi mình đau ốm, mỏi mệt, hay khi mình về già vẫn còn vợ con ngồi đó chờ đợi mình? Liệu rằng gia đình tự khắc yên ấm, vợ con tự khắc bình yên khi vắng bóng đi sự săn sóc, quan tâm từ chồng. Không đâu, đợi khi đàn ông biết hối hận, đợi khi anh có thời gian cho gia đình thì vợ con anh đã rời bỏ anh mà đi mất rồi.
Đàn bà chọn sống vô tâm chính là trái tim họ đã chết đi một nửa. Họ đã ở tâm thế không còn gì để chờ đợi. Mọi hy vọng, tin yêu cũng chẳng còn tồn tại trong lòng người đàn bà đã từng hết lòng hết dạ vì chồng con ấy. Đừng vội trách đàn bà sống vô tình, đàn ông hãy tự trách bản thân mình đã sống quá bạc!