Vợ đã không thể quên được cho dù chỉ một lần duy nhất tôi sa ngã. Tôi đã cố gắng để chuộc tội, để gia đình không đổ nát nhưng tất cả đã quá muộn. Vợ cũng đã từng cho tôi cơ hội nhưng vết thương trong lòng cô ấy không thể lành lại được. Và rồi, vợ chồng tôi ra tòa chỉ vì một cuộc chơi qua đường của tôi.
Tôi là một người chồng yêu vợ. Được mọi người nhận xét là “ngoan”: Không hút thuốc, ít khi nhậu nhẹt, lại rất thương yêu vợ con của mình. Tôi cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình hiện tại. Một công việc tốt, một người vợ ngoan hiền cùng một đứa con rất xinh xắn. Vợ chồng chúng tôi đang tích cóp để mua một căn chung cư. Số tiền cũng gần đủ. Nói chung, không có gì để phiền lòng cả.
Một lần anh em công ty ăn mừng vì thắng lớn trong một hợp đồng. Tiệc tàn, chị em phụ nữ đã ra về hết, chỉ còn lại cánh đàn ông với nhau. Một người đề nghị đi chơi “tới bến”. Nghĩa là kiếm gái làng chơi vui vẻ qua đêm. Tôi lắc đầu từ chối liền bị mọi người chê cười. Họ bảo, chỉ là vui chơi qua đường thôi. Chỉ có trời biết, đất biết chứ vợ có biết đâu mà sợ!
Khi đó tôi đã ngà ngà say, cộng với một người phụ nữ ăn mặc hở hang ôm ấp khiến tôi không làm chủ được. Đó cũng là lần đầu tiên tôi phản bội vợ mình. Nhưng xui xẻo cho tôi, có người vô tình nhìn thấy tôi dắt gái vào nhà nghỉ nên chụp hình gửi qua cho vợ xem. Và gia đình tôi bắt đầu lục đục từ đó.
Sau bao nhiêu lần giải thích, xin lỗi, thậm chí cầu xin, vợ tôi cũng nguôi ngoai và chấp nhận tha thứ. Tôi cũng đã tưởng sóng gió đã qua đi và gia đình mình lại yên ấm như xưa nhưng tôi đã sai. Niềm tin đã một lần đã mất đi thì vĩnh viễn chẳng lấy lại được. Nhất là với một người phụ nữ hết mực yêu và tin chồng như vợ tôi.
Tôi thấy vợ mình nhiều đêm mất ngủ, trằn trọc cả đêm. Nhiều lúc cô ấy như người mất hồn, cứ đăm chiêu suy nghĩ. Nấu ăn lúc thì mặn, khi thì nhạt. Có lần quên mất nồi thịt kho trên bếp. Những bữa cơm cũng không còn vui vẻ, đầy tiếng cười như trước. Khoảng cách giữa vợ chồng chúng tôi xa dần dần. Cô ấy không còn tin tôi nữa. Tôi đi đâu, làm gì đều nói cho vợ biết. Nhưng cô ấy không tin những gì tôi nói.
Cô ấy né tránh tất cả những cử chỉ thân mật của tôi. Đêm nằm, cô ấy co mình lại và quay lưng về phía chồng. Vài tháng qua đi nhưng chúng tôi không hề thân mật. Một lần, tôi cố kéo cô ấy lại và muốn gần gũi. Nhưng tôi chợt thấy cô ấy trào nước mắt. Và vợ tôi nói: Ly hôn đi, em không chịu được nữa rồi!
Sau lần chơi bời của tôi, vợ tôi đã không thể quên và tha thứ được. Dù đã cố gắng nhưng những gì tôi đã gây ra vẫn cứ luôn ám ảnh cô ấy. Cuộc sống hôn nhân khi đã mất niềm tin thì chẳng thể hàn gắn được. Vợ chồng chúng tôi ra tòa ly hôn. Tôi mất gia đình, mất hạnh phúc, mất cả cuộc đời chỉ vì một cuộc chơi qua đường như thế.