32 tuổi, tôi trở thành người đàn bà ly hôn. Bạn bè, cha mẹ, họ hàng đều sững sờ trước quyết định của tôi. Ngay cả tôi, khi lấy chồng cũng chưa từng nghĩ đến một ngày mình phải rời khỏi người đàn ông mình từng yêu sâu đậm. Thế nhưng, mỗi ngày sống cùng nhau tình yêu và niềm tin trong tôi chết đi dần dần. Khi nhận ra mình không thể sống ở căn nhà này thêm một ngày nào nữa, tôt dứt áo ra đi.
Tôi chẳng biết những người đàn bà khác cảm thấy thế nào khi có một người chồng mê nhậu, riêng tôi cảm thấy mệt mỏi và chán chường vô cùng. Tôi hiểu, đàn ông ai cũng muốn có thời gian ngồi lai rai với bạn bè, đồng nghiệp nhưng chồng tôi một tuần 7 ngày anh nhậu hết cả 7. Những cuộc nhậu của anh kéo dài vài tiếng đồng hồ, có khi đến gần sáng mới tàn. Khi yêu nhau, tôi không hề biết anh lại mê nhậu nhẹt đến như vậy. Khoảng thời gian mới cưới nhau, thấy chồng đi nhậu đến nửa đêm tôi còn cất công đi tìm nhưng càng ngày tôi càng mỏi mệt.
Tôi khuyên hoài, nói mãi chồng chẳng nghe. Người ta đi làm về nhà còn anh sau giờ làm đến thẳng quán nhậu. Khi có hơi men trong người anh chẳng còn bận tâm đến điều gì khác. Con ốm, vợ đau, nhà cửa có việc quan trọng anh đều chẳng thiết tha gì cả. Nhiều khi con ốm sốt, tôi gọi hoài nhưng chồng không thèm nghe máy, rồi tắt luôn điện thoại. Biết bao nhiêu lần tôi phải ôm con gọi nhờ bạn bè chở đi viện, còn chồng thì mãi ăn nhậu. Thử hỏi có nỗi khổ tâm nào bằng?
Tôi có chồng nhưng luôn phải ở tâm thế gánh vác mọi thứ một mình. Chuyện con cái, nhà cửa, hai bên nội ngoại chẳng bao giờ chồng đoái hoài đến. Người ta có chồng được nương dựa, được nhờ đỡ, còn tôi có chồng chẳng hề có sự yêu thương. Nói hoài, nói mãi không được tôi nói với chồng rằng nếu anh không thay đổi tôi sẽ ly hôn. Ai ngờ chồng tôi bảo: “Cô viết đơn ly hôn đi rồi tôi ký. Suốt ngày bị cô than vãn tôi cũng mỏi mệt lắm rồi”.
Tôi dắt con đi, trong lòng vỡ vụn. Chồng tôi chẳng tỏ ra buồn bã gì mà ngay chiều hôm đó còn tổ chức ăn nhậu để mừng được tự do. Điều đó càng chứng minh cho quyết định ra đi của tôi là đúng. Tôi siết chặt tay con, tự hứa với bản thân mình phải thật mạnh mẽ và kiên cường vì con. Bao lâu nay tôi có chồng chỉ trên danh nghĩa thì sợ gì một cuộc sống không có anh ta bên cạnh.
Tết đến, mẹ con tôi vui vẻ chuẩn bị mọi thứ. Những cành hoa tươi thắm được bày trong phòng. Cái Tết đầu tiên của cuộc sống tự do và độc thân. Sẽ không còn nước mắt, khổ tâm, những đêm dài dằng dặc đợi chồng về trong cơn say. Năm mới sắp đến, mẹ con tôi cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống vui vẻ và tự do. Chỉ cần mẹ con sống vui vẻ và bình yên bên nhau là đủ.