Thông thường, ở lứa tuổi tiệm cận với trưởng thành, phụ nữ thường hay phô trương nỗi buồn của mình, để mong nhận được sự cảm thông, chia sẻ, thậm chí là đồng cảm, tội nghiệp của người đối diện, nhất là những gương mặt đã được khoanh vùng từ trước.
Có nhiều lý do khiến phụ nữ khóc trước mặt người khác. Một phần vì nỗi buồn quá nặng, đôi vai nhỏ bé không đủ sức gồng gánh, buộc phải tìm cách trút bỏ để đứng dậy và bước tiếp. Một phần nữa vì khao khát tìm được sự chia sẻ, đồng cảm để thấy bản thân nhỏ bé, được quan tâm, che chở hoặc trở thành tâm điểm của sự chú ý, thương cảm.
Ở tuổi này, phụ nữ hay bước ra đường với một bộ mặt buồn rầu, thiếu sức sống, trút bỏ hết gánh nặng để đêm về thảnh thơi, gác chân lên đời và ngủ khò.
Qua một bước đời nữa, phụ nữ lật ngược lại mọi quy tắc, thói quen thời son trẻ của mình, thường khóc vào buổi tối và cười khi nắng lên.
Giai đoạn này, phụ nữ đã thấu nhừ những chia sẻ hời hợt, những khinh miệt trên nỗi đau khi mở lời, thậm chí là những gian trá sau những cảm thông đầu môi. Thành ra, dù lòng đau đên rạc mỏng cũng không thể hé lộ những xúc cảm, trăn trở với đời. Dù vui hay buồn, hạnh phúc hay đau đớn, lầm lỡ hay đúng đường, ngôn ngữ tương tác với mọi thứ cũng là lớp trang điểm tươi tắn, rạng ngời. Để đêm về, soi mình trong gương, bóc từng lớp lòng ra và thấy hoang hoải cùng cực. Lúc này nước mắt rơi trong cô độc, chỉ có mình mới có thể tự xoa dịu cho mình, chỉ có mình với nắn lại vết nứt toác của trái tim, chỉ có mình mơi có thể thấu hiểu những khát khao bản năng được giấu đi.
Ở tuổi này, phụ nữ trưởng thành mất dần bản năng chia sẻ và khóc trước đám đông, cảm xúc được giấu sau nhiều tầng lớp vui cười, tươi tắn. Không hẳn vì không tìm được đối tượng sẵn sàng lắng nghe để mở lòng, chỉ là sau giây phút chia sẻ đó sẽ còn lại gì và sự tin cậy là bao nhiêu. Quan trọng hơn nữa, những trăn trở, đau đớn sau nhiều năm tháng đã chất chồng đến tim, rút lớp nào ra để chia sẻ cả thảy cũng sẽ đỗ vỡ tung tóe, ai sẽ kiên nhẫn lượm nhặt và bù đắp, ai đủ kiên nhẫn để yêu thương trái tim có những vết xước dài ngoằng, chồng chất lên nhau.
Thế nên khi nhìn phụ nữ mỗi buổi sáng đừng vội suy luận cảm xúc của họ thông qua những gì họ thể hiện ra bên ngoài. Muốn yêu thương một người đàn bà đã trải qua nhiều đổ vỡ, mất mát hãy lặng lẽ ở bên cô ấy khi đêm xuống. Bởi lúc này, cả thế giới đang ngủ, cô đơn trong họ được ngoi lên và thoi thóp thở, không cần cố gắng kìm nén xuống và mỉm cười đè lên. Và bởi, nếu không mỉm cười để đối mặt với mọi thách thứ trong cuộc sống, phụ nữ còn biết làm sao để không gục ngã?