Anh là bạn thân của chồng tôi, bạn từ thời trung học. Anh ấy chứng kiến rõ nhất vợ chồng tôi đã yêu nhau như thế nào - trong dằn vặt đau khổ. Chồng tôi hết lần này đến lần khác vì nhiều bóng hồng mà làm tổn thương tôi. Chắc là trong mắt anh ấy, tôi đáng thương lắm.
Tôi vì quá yêu người đàn ông bất kham mà hết chia tay lại tìm cách quay về, cuối cùng chúng tôi cũng làm đám cưới.
Bước vào cuộc sống hôn nhân, tôi không phải người vợ được yêu chiều. Cũng đúng thôi, ngay từ lúc yêu tôi đã không phải cô gái được ban cho nhiều đặc ân vì làm gì có sự cuồng si trong mắt người đàn ông tôi chọn mỗi khi anh ấy nhìn tôi chứ.
Chồng tôi bận công việc tối ngày, anh ấy giao tiếp với đủ loại người trong xã hội, và vẫn có những mối tình thoáng qua dù ở nhà anh có vợ.
Tôi biết hết mà phải im lặng. Mỗi lúc tôi đau khổ thì người tôi tìm đến tâm sự lại là bạn thân của chồng tôi, với hy vọng anh ấy có thể vì gia đình bạn của mình mà lựa lời khuyên giải.
Sai lầm cay đắng nhất trong đời tôi là cố nhắm mắt lấy người chồng này. Tôi cứ hy vọng rằng có gia đình rồi anh sẽ sống khác, cứ tin rằng đàn ông khi rong chơi chán cũng sẽ lại quay đầu về người phụ nữ duy nhất là bến đỗ hạnh phúc của anh ta.
Chính vì đã sai ngay từ đầu, mà tôi phải trả giá bằng hôn nhân lạnh nhạt.
Tôi tủi thân nhiều khi làm vợ anh, ngay cả lúc tôi sinh con anh cũng không ở bên vì đang đi công tác cùng cô trợ lý xinh đẹp.
Người khi biết tôi chuyển dạ tức tốc phóng xe đến xem tôi thế nào, đưa tôi vào viện rồi gọi điện cho hai bên bố mẹ lại là bạn thân của chồng tôi.
Con tôi lớn lên thân thiết với "chú" hơn là với bố. Từ lúc nào tôi cũng coi bạn thân của chồng như bạn thân của mình, có nhiều cái giữa chúng tôi không thể phân định rạch ròi đó là gì, nhưng tình bạn đơn thuần có lẽ là không phải.
Song tôi chưa bao giờ dám nghĩ mình lại đi quá xa như vậy, cái giới hạn vô hình tôi từng tự đặt ra, bắt mình không được chạm tới, tôi đã vượt qua mất rồi.
Đêm đó nhà mất điện, cửa phòng lại nhằm đúng lúc đó mà kẹt không mở được, bọn trẻ sợ hãi khóc quá trời mà chồng tôi vì công việc vẫn không về. Gọi cho chồng bị nhiếc móc là yếu đuối không tự xoay xở được, "có thế cũng gọi" nên tôi đã quay số gọi cho anh...
Và chúng tôi đã làm chuyện đó, khi bọn trẻ chìm vào giấc ngủ sau cơn mệt mỏi vì khóc và sợ hãi. Ban đầu anh chỉ định ở lại một chút, chúng tôi cùng uống một chút rượu vang, tôi nấu đồ ăn đêm anh ấy vì quả thực cũng đã khuya rồi mà mẹ con tôi lại làm phiền anh...
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, chúng tôi mỗi lúc một đến gần nhau hơn, tới mức không còn khoảng cách...
Bây giờ tôi thấy mình vô cùng đáng chết. Cho dù cuộc hôn nhân của tôi không hạnh phúc, tôi cũng không nên như vậy, đó có thể là một phút yếu lòng.
Từ sau đêm đó tôi không thể đối diện bạn của chồng, dù anh ấy với gia đình, mẹ con tôi vẫn ân cần như vậy. Tôi phải làm gì? Nói sự thật này cho chồng biết để anh ấy tùy ý định đoạt hay sống để bụng chết mang theo?