Chúng tôi khắc khẩu từ khi mới quen nhau hồi cấp ba. Có người từng nói chúng tôi chỉ hợp nhau về đường làm ăn, công danh nhưng khi cưới về, vợ chồng cãi nhau, lục đục không yên, nếu không đủ bản lĩnh sẽ bỏ nhau. Nhưng ngày đó, tôi chẳng tin vào những lời nói này.
Anh cũng vậy. Anh nói chỉ cần chúng tôi yêu nhau chân thành, về sau anh sẽ nhẫn nhịn tôi. Nhưng cuộc sống vợ chồng, có nhiều thứ không thể nói trước được. Vợ chồng giận nhau, cãi vã nhiều đến mức có thời gian chẳng buồn nói với nhau một câu. Vì vậy giữa chúng tôi dần hình thành vách ngăn.
Anh bận rộn đi công tác miết nên vợ chồng tôi không có thời gian dành cho nhau. Khi yêu, chỉ cần xa nhau vài tiếng thôi, chúng tôi đã gọi điện, nhắn tin. Nhưng bây giờ có khi không gặp mặt vài ngày cũng cảm thấy bình thường.
Và rồi, chúng tôi quyết định ly hôn. Cả hai chưa có con nên mọi việc không có gì quá phức tạp. Sau khi đường ai nấy đi, tôi ra nước ngoài làm việc. Một phần vì muốn phát triển sự nghiệp, phần còn lại vì không muốn nhìn cảnh cũ nhớ người xưa. Trải qua một lần đổ vỡ, phụ nữ một đời chồng như tôi chỉ mong tìm niềm vui trong công việc, chứ chẳng muốn yêu đương gì nữa.
Còn anh thì đang qua lại với một người phụ nữ cùng công ty. Lần đó tôi về nước, vô tình nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo cuối năm sẽ cưới và có ý muốn mời tôi đến tham dự. Tôi trả lời sẽ sắp xếp thời gian, chứ trong thâm tâm chẳng có ý định đi chứng kiến hạnh phúc của chồng cũ. Nhưng tiền mừng tôi vẫn gửi bạn mang đến, xem như lời chúc phúc.
Không lâu sau đó, tôi lại nhận được tin nhắn của anh. Anh than buồn chán, công việc áp lực, vợ không thông cảm được gì. Anh còn nói ngày đó sống với tôi thoải mái, không gò ép như bây giờ. Tôi chỉ xem không trả lời.
Và rồi anh gửi cho tôi tin nhắn cuối cùng “giá như ngày xưa anh hạ cái tôi của mình xuống một chút, xin lỗi em trước, làm hòa với em trước thì mọi chuyện đã không tệ như thế này”. Nhận được tin nhắn đó của anh, chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại rơi không kiểm soát được.
Giá như ngày đó, anh chịu nói chuyện với tôi trước, tôi cũng chẳng giận hờn dai thì mọi chuyện đã khác đi nhiều rồi. Chúng tôi còn thương nhau nhưng vì cái tôi quá lớn mà chẳng thể đi cùng nhau nữa. Thật sự quá đáng tiếc!