Ngôi nhà chẳng thể gọi là mái ấm nếu thiếu đi sự quan tâm và tình yêu thương, san sẻ. Cuộc hôn nhân sẽ nguội lạnh vô cùng nếu vợ chồng chẳng dùng cái tâm để đối đãi với nhau. Tôi biết cuộc hôn nhân của mình thiếu rất nhiều thứ.
Bao nhiêu năm, tôi cố gắng rất nhiều để vun vén, giữ gìn hạnh phúc nhưng bất lực nhận ra mình đang cố xây một lâu đài cát. Có hạnh phúc nào trọn vẹn khi trong cuộc hôn nhân này chỉ có mình tôi xây còn chồng thì đối xử chẳng khác gì người dưng.
Tôi là người đàn bà cô đơn trong chính căn nhà của mình. Ngay cạnh chồng, tôi chẳng thể mở miệng nói được những khổ tâm, buồn chán trong lòng. Đôi khi chỉ muốn nói với chồng những chuyện rất vặt vãnh như tôi nấu ăn lỡ làm đứt tay hay công ty có người mới nhưng chồng tôi trước những chuyện như thế rất ơ hờ. Lâu dần, tôi biết chồng vô tâm, không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Anh cho rằng những chuyện đó rất vặt vãnh, rất đàn bà. Anh có nhiều thứ lớn lao hơn để quan tâm hơn là ngồi nghe tôi nói về cảm xúc của mình. Dần dần, tôi không muốn nói nữa.
Vợ chồng tôi không có gì để nói với nhau ngoài con. 2 đứa con, chính là sợi dây duy nhất nối kết chúng tôi lại. Tình yêu ngày nào đã chết đi, chúng tôi sống cạnh nhau nhưng chán chường, mệt mỏi. Anh đi sớm về khuya, anh có rất nhiều mối bận tân của riêng mình. Buổi sáng, anh thay vội quần áo rồi lao đến công ty và nửa đêm mới về nhà người nồng mùi bia. Vợ chồng ở gần nhau như cảm giác chẳng khác người dưng. Mỗi tháng đều đặn vào một ngày, anh gửi cho tôi một số tiền và coi như xong bổn phận. Có lần, khi anh đưa tiền, tôi nhìn anh bằng ánh mắt buồn rầu thì anh hỏi lại: “Em còn muốn gì hơn nữa?”.
Tôi là người đàn bà rất bình thường. Cuộc đời tôi bé nhỏ, chỉ gói gọn ở gia đình, chồng con. Với tôi, hạnh phúc là những bữa cơm giản dị, ấm cúng, là gia đình lúc nào cũng tràn đầy tiếng cười. Nhưng chồng tôi thì không như vậy. Anh có những mối bận tâm khác. Những khoảnh khắc hiếm hoi gia đình ngồi với nhau, anh cũng chúi đầu vào điện thoại, quan tâm những chuyện xa xôi. Anh luôn xếp vợ con sau công việc, sau những thú vui ngoài kia. Còn gì khổ tâm hơn khi người đàn bà nhận ra mình bị bỏ lại phía sau và người chồng chẳng hề coi trọng?
Thời gian đầu tôi còn khóc, còn khuyên chồng thay đổi nhưng biết chồng mình bỏ hết ngoài tai nên tôi không nói nữa. Tôi là người phụ nữ cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình. Lạnh lẽo nhất với đàn bà chính là nằm cạnh chồng mà vẫn thấy mình đơn độc. Phải chăng trong hoàn cảnh của tôi, buông tay là phương án tốt nhất?