Tôi và chồng gặp và yêu nhau từ năm hai đại học. Thời thanh xuân ấy, chúng tôi chẳng có gì nhiều ngoài tình yêu và thời gian dành cho nhau. Tình yêu thời sinh viên mà, không danh lợi, chẳng màng giàu sang. Vì vậy mà những thời khắc ấy đẹp đến mức dù sau này đã phải trải qua điều gì, tôi cũng chưa khi nào quên được.
Khi ra trường, cả tôi và anh đều gặp không ít khó khăn. Tôi tìm được một việc tương đối khá. Không may mắn được như tôi, anh loay hoay tìm hoài chẳng được việc. Không những thế, thời gian đó mẹ anh mắc bệnh nặng, phải liên tục nhập viện trong thời gian ngắn. Nhà anh một phen lao đao khi phải bán không ít đất đai chạy chữa cho mẹ. Tôi chẳng giúp được gì nhiều cho anh, chỉ biết hằng đêm vào giúp anh chăm mẹ, lo toan cho những đứa em còn đi học của anh.
Tôi còn nhớ, những ngày tháng bão bùng không thể bình yên ấy, anh đã từng hứa sẽ bên tôi cả quãng đời về sau…
Một năm sau đó, bệnh tình của mẹ anh cũng thuyên giảm, anh cũng tìm được việc ở công ty nước ngoài có tiếng. Anh cầu hôn tôi vào một ngày mùa hạ, kỷ niệm 3 năm chúng tôi yêu nhau. Hai năm đầu của hôn nhân, tôi như sống trong hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng đến năm thứ 4, mọi chuyện lại trở nên nặng nề khi tôi vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Chạy chữa gần một năm trời, cả tôi và chồng đều đuối sức khi không tìm được nguyên nhân
Tôi từng tuyệt vọng mà nói với anh, nếu tôi không thể có con, thì hãy để tôi ra đi. Tôi vẫn nhớ như in dáng vẻ khổ sở của chồng tôi khi ấy. Anh chỉ nắm tay tôi, đầu cúi xuống khó nhọc, nói mãi một câu “không thể”. Mãi đến năm thứ 5 bên nhau, sinh linh bé bỏng ấy mới chịu đến với chúng tôi. Vợ chồng tôi ôm nhau khóc nức nở nơi bệnh viện như đón nhận một phép mầu của thượng đế. Ngày con chào đời, tôi cứ ngỡ, sóng gió đã qua rồi, chúng tôi từ giờ sẽ chỉ bên nhau những ngày bình yên. Mà nào có ngờ, bão tố bây giờ mới bắt đầu, đủ sức cuốn phăng hết thảy tình nghĩa suốt 10 năm dài mặn nồng…
Khi con tôi tròn 1 tuổi, chồng tôi bắt đầu có những chuyến công tác xa nhà. Thậm chí có khi cả mấy tháng dài anh mới về thăm vợ con. Sự nghiệp của anh vào thời điểm đó đầy triển vọng. Tôi biết đây là cơ hội tốt của anh nên chưa khi nào trách móc anh luôn bận rộn. Tôi vẫn cố gắng một mình chăm con nhỏ rồi lại vui tươi đón anh về sau những chuyến đi dài. Đến năm thứ 10 khi bên nhau, vào dịp kỷ niệm 10 năm quen nhau, anh bảo với tôi phải sang công ty mẹ ở Singapore họp hành công việc. Tôi vì muốn tạo bất ngờ cho anh mà bồng con sang tận nơi cùng anh ăn mừng. Tôi nào có ngờ, chả có họp hành gì cả, tất cả lại là một chuyến đi chơi của anh và cô đồng nghiệp xinh đẹp.
Cảm giác của tôi lúc đó, chắc không ít đàn bà ngoài kia dễ dàng thấu hiểu. Đàn bà bị bội bạc hóa ra lòng dạ đều như nhau, như rách toạc hết tim gan. Tôi đứng giữa thành phố xa lạ, tay bồng con mà tim như chết đi…
Tôi ôm con bay về nước, chỉ nhắn một dòng tin cho anh. Bảo rằng, kỷ niệm 10 năm bên nhau, mong anh mau về sớm. Chồng tôi đương nhiên không hay biết. Chỉ đến khi anh thấy cuốn vé máy bay của tôi khi sang Sing tôi đặt trong phòng làm việc của anh, chồng tôi mới quỳ gối cầu mong tôi tha thứ. Anh nói với tôi, đó là một cơn say nắng khi tháng ngày xa vợ con quá dài. Tôi đã hỏi anh, anh có bao giờ nghĩ tôi đã mỏi mệt nhường nào khi một mình nuôi con nhỏ? Anh không trả lời, chỉ mãi nói câu xin lỗi.
Lòng dạ đàn bà vốn yếu mềm hơn lý trí và lời nói của họ. Ngày trước, khi lấy chồng còn có thể nói câu chỉ cần chồng ngoại tình là bỏ chẳng tiếc. Nhưng giờ tôi đã là vợ, là mẹ, tôi nào có đủ sức bỏ đi 10 năm nghĩa tình kia. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà, một người đàn bà còn đủ lòng dạ yêu thương chồng để thứ tha cho anh. Tôi tự tin vào những năm tháng chúng tôi đã cùng nhau vượt qua bao bão tố. Tôi tự tin vào những hy sinh và tận tụy của mình.
Nhưng nào có như tôi nghĩ. Chồng tôi không thể vứt bỏ được thứ tình cảm anh từng xem là “chỉ là một cơn say nắng”. Anh nói với tôi, anh không thể quên người phụ nữ đó. Anh van xin tôi hãy tha thứ cho anh, anh không thể là anh của ngày trước. Tim tôi như chết lặng. Sao lại là lúc này, khi bao giông gió cuộc đời chúng tôi đã cùng vượt qua, giờ lại không chịu nổi một cơn gió nhẹ? 10 năm nghĩa tình sao lại không thể bằng một cái nhìn hờ hững của kẻ thứ ba?
Tôi không hay, đàn ông một khi đã thay lòng đổi dạ thì dù là 10 năm, 20 năm hay cả cuộc đời thì với anh ta cũng bằng không. Những thứ tha, tận tụy mà bạn rút hết cả ruột gan để cho đi cũng không giữ nổi người đàn ông đã không còn lòng dạ với bạn. 10 năm với tôi như cả một đời, còn đối với anh lại như một cái chớp mắt nhẹ tênh. Lời hứa hẹn nơi giông bão ngày ấy cũng trôi theo tháng năm bình yên.
Tôi mất chồng. Mười năm thanh xuân của tôi lại thua vài tháng chóng vánh của nhân tình…