Kinh tế đã có bố mẹ chu cấp, tôi nghĩ mình chẳng dại gì mà không hưởng. Nghĩ là làm, tôi đắm mình vào những cuộc vui, cuộc nhậu thâu đêm suốt sáng với đám bạn cùng chí hướng ở quán bar. Và mục đích của điểm đến không ngoài việc “giải trí” cùng các em tiếp viên xinh tươi.
Để thể hiện đẳng cấp tôi có thú vui 'săn tình một đêm' và vung tiền không tiếc tay. Tiền tôi trả cho chủ quán, boa cho tiếp viên hậu hĩ tới mức tôi đặt chân đến nơi nào là ở đó chủ quán đã chuẩn bị sẵn mấy em xinh đẹp, trẻ trung mơn mởn để tiếp đãi tôi. Cả thèm chóng chán, tôi thay tình nhân liên tục, tôi hãnh diện khi được các chiến hữu vinh danh là “thợ săn mỹ nhân độc nhất vô nhị trong vùng”.
Thế nhưng sau một thời gian ăn chơi xả láng, ân ái thường xuyên với gái quán mà không phòng bị cẩn thận tôi đổ bệnh. Căn bệnh quái ác khiến tôi xấu hổ không dám thổ lộ cùng ai. Từ một vết loét nhỏ, bệnh lan ra làm tôi đau đớn, khó chịu vô cùng. Tôi giấu bố mẹ, giấu luôn đám bạn vẫn tôn tôi là thủ lĩnh để mua thuốc tự điều trị. Tôi cố chịu đựng nhưng đến khi bệnh trở nặng tôi đành thú thật với bố mẹ…
Mẹ tôi ngất xỉu, còn bố đứng lặng khi biết tôi mắc bệnh giang mai, căn bệnh là hậu quả tất yếu của những tháng ngày ăn chơi trác táng. Giờ tôi chẳng biết phải làm thế nào. Từ một thiếu gia hào hoa, nay tôi bỗng chốc trở thành một kẻ bệnh đầy người.