Tôi 27 tuổi, chuyên viên tài chính. Chồng 26 tuổi, là chuyên viên IT. Tôi quen chồng khi ở trọ cùng nhà, thời gian quen nhau được 3 năm thì cưới, trong đó chia làm hai giai đoạn. 6 tháng đầu mới quen, chúng tôi có tình cảm rất tốt, cảm xúc luôn cao. Anh có nhu cầu thân mật nên có đi khách sạn để có không gian riêng (không quan hệ, chỉ cùng xem phim, giải trí, có ôm hôn và cả hai đều rất thích). Sau đó, do điều kiện chỗ ở thay đổi, tôi phải dọn nhà đến chỗ mới, ở một mình một phòng và anh cũng dọn ở cùng ngôi nhà ấy. Ban đầu ở riêng vì tôi nhất quyết không ở chung; tuy nhiên anh ấy luôn mang đồ sang phòng tôi để ở (mặc dù vẫn thuê phòng của riêng mình). Tôi cũng trong tâm lý mâu thuẫn, vừa không chấp nhận được việc dọn ở chung, vừa thấy việc anh cho rằng ở cùng nhưng tôn trọng nguyên tắc không quan hệ cũng không sai.
Tôi phải thừa nhận rằng kể từ giai đoạn chuyển nhà này đã sống trong tâm lý mâu thuẫn giữa cảm xúc và suy nghĩ. Quan điểm của tôi vẫn chưa hề thay đổi về việc ở chung là không được trước khi kết hôn, tôi vẫn giấu ba mẹ và bạn bè (trừ các bạn ở chung nhà thì đã rõ rồi). Thực sự tôi có trên 10 lần đề nghị chấm dứt việc ở chung này, tuy nhiên anh lúc đó không đồng ý vì tin rằng không ở chung nữa sẽ chia xa. Rồi mọi việc cứ như thế trôi qua, tôi tự tạo cho mình suy nghĩ và cảm giác rằng mình không có cảm xúc cho chuyện đó với anh (tôi thực sự rối bời chỗ này). Riết dần tôi đã thực sự không có cảm giác trong những ngày ở cùng, quan tâm thương yêu vẫn có nhưng ham thích quan hệ thì hoàn toàn không. Hiện tại, sau khi cưới tưởng rằng tâm lý tôi được giải tỏa, cảm xúc sẽ có, tuy nhiên tôi vẫn như thế, không có chút cảm giác ham thích nào, dù trước giai đoạn ở chung tôi hoàn toàn có cảm xúc mãnh liệt.
Tôi thực sự đau khổ khi tình cảm vẫn yêu thương nhưng không có ham muốn. Tôi thương khi anh phải chịu đựng điều này từ tôi. Nhiều lần hai vợ chồng đã khóc vì nhận ra cảm xúc của tôi như vậy. Tôi phải làm sao đây?