Tôi và bạn trai quen nhau khoảng nửa năm, thông qua mai mối. Anh lớn hơn tôi 2 tuổi, đã trải qua một mối tình. Anh và người cũ đã xác định tiến tới hôn nhân, cũng sống như vợ chồng, vì một số lý do nên họ chia tay, giờ người đó đã có chồng con.
Chuyện của chúng tôi thì hai gia đình đều biết và mọi người ủng hộ. Với cuộc sống của tôi, mọi thứ đều đến muộn, cả tình yêu cũng thế. Tôi nghĩ vạn sự tùy duyên, miễn sao mình cảm thấy thoải mái và trân trọng những thứ đang có. Theo đánh giá của mọi người xung quanh, anh là người tốt, có tấm lòng thương yêu mọi người, đặc biệt là trẻ con. Tôi cũng thấy vui vì những hành động chân thật của anh đối với mình. Trong khoảng thời gian quen nhau, tình cảm ngày một lớn lên và không thể tránh khỏi những va chạm thân thể. Như bao người khác, ôm hôn âu yếm người mình yêu cảm giác thật khó tả, có điều tôi vẫn chưa muốn đi quá giới hạn. Nói ra thật thấy thẹn trong lòng, ở cái tuổi 30, khi mà bạn bè đều lập gia đình và có con, tôi vẫn chưa quan hệ tình dục. Không phải bản thân cổ hủ nhưng tôi không muốn sống thoáng bởi không ai thương mình bằng chính mình, nhất là con gái nữa. Tôi cũng nói rõ quan điểm như thế với anh và anh nói sẽ tôn trọng tôi.
Trong những lúc say, anh muốn tôi phải chiều anh, không quan hệ nhưng phải cách khác, tôi nói với anh cho thêm thời gian để thích ứng, rồi sẽ đến lúc đó. Anh lại tỏ thái độ mệt mỏi, hờ hững, thờ ơ với tôi. Cảm giác thật đau trong lòng khi bạn trai lạnh nhạt. Có người yêu để làm gì khi những khó khăn trong cuộc sống không được chia sẻ mà lại chỉ vì những chuyện như thế thêm nỗi ưu phiền. Lúc này tôi rất băn khoăn, khó xử. Việc quan hệ trước hôn nhân không quá đáng sợ, tôi hiểu mình cần phải làm gì nhưng vẫn chưa sẵn sàng. Không ai biết trước được tương lai hay những may rủi phía trước, có điều tôi không muốn một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng trách nhiệm, bằng ham muốn hơn là tình yêu. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, phải làm sao đây?