Tâm lý chung của đàn bà hy sinh luôn là cố gắng, dốc tâm dốc sức để gia đình mình trọn vẹn, hạnh phúc. Đàn bà khi làm vợ, làm mẹ phải gánh trên vai bao nhiêu bổn phận và trách nhiệm. Một ngày chẳng biết phải làm biết bao nhiêu việc không tên. Ngay cả những việc chồng cũng có thể làm hoặc nhờ chồng làm nhưng đàn bà đều gồng gánh một mình. Họ nghĩ rằng mình thiệt thòi, mệt mỏi một chút cũng chẳng sao miễn là gia đình yên ấm. Đàn bà à, sống như thế chỉ rước vào người bao nhiêu mệt mỏi, muộn phiền mà thôi.
Trong những ngôi nhà hiện đại ngày nay, không hiếm hình ảnh những ông chồng vô tâm nằm dài lướt điện thoại, còn vợ lụi cụi nấu ăn, dọn dẹp. Rồi vợ bưng lên, vừa ăn vừa đút con còn chồng ăn xong buông đũa. Mọi chuyện từ lớn tới nhỏ, từ trong ra ngoài coi như phó thác cho vợ. “Vợ ơi, rót giùm anh ly nước", "Vợ ơi, chiếc áo sơ mi anh để đâu?", "Vợ ơi, con sốt rồi làm sao bây giờ…” Tỷ tỷ những câu vợ ơi như thế. Các ông chồng thường nghĩ những chuyện nhỏ nhặt “đàn bà” là của vợ. Vợ không làm, thì còn ai vào đây nữa?
Anh rể tôi cũng là một người có suy nghĩ như thế. Hầu như đầu óc của anh chỉ tập trung cho công việc. Còn mọi việc anh mặc định chị gái tôi lo. Mỗi buổi sáng nhà chị ồn ào như cái chợ. Không chỉ hai đứa con lăng xăng ăn uống, mặc quần áo cho kịp giờ đi học mà anh chồng cũng như thế. Anh gào toáng lên tìm chiếc vớ, tìm cái áo, cái quần. Nhiều lúc, chị mệt mỏi than rằng: “Nhà như có 3 đứa con nít”. Không những không để ý bất cứ việc nào trong nhà mà ngay đến ngày đám giỗ, tiệc tùng anh đều phó cho vợ lo hết. Vợ mà lỡ vắng nhà đôi ba ngày, coi như nhà cửa không khác gì bãi chiến trường.
Chị bảo rằng từ khi có chồng, có con chị nghiễm nhiên kiêm rất nhiều việc không lương. Làm đầu bếp nấu nướng cho chồng con, làm bác sĩ mỗi khi chồng con bệnh, làm osin dọn dẹp nhà cửa, làm bảo mẫu của con, làm cô giáo dạy con học… Bên ngoài cánh cửa gia đình, chị còn gánh trên vai trách nhiệm xã hội nữa. Công việc, những bản báo cáo phải hoàn thành, những lời than phiền của sếp. Nhiều lúc con ngủ, chị mở máy tính lên làm việc mà ngủ gục. Còn chồng mình từ chiều chè chén say sưa rồi lăn ra ngủ. Chị mệt mỏi vô cùng.
Các ông chồng vô tâm thử xòe bàn tay ra và đếm hết những công việc mà vợ mình phải làm một ngày. Những lúc mệt hay ốm, vợ vẫn phải quần quật với hàng tá công việc không tên mà không dám nằm nghỉ. Vẫn có cơm nóng sốt cho chồng con, nhà cửa vẫn sạch sẽ gọn gàng. Đàn ông nhiều khi vô tâm đến mức vô tình với người đàn bà của họ. Dưới mỗi căn nhà đều có những người vợ “đa năng” như vậy. Nhưng như chị của tôi, chẳng mấy khi mở miệng nhờ chồng hay than phiền. Chị cũng nghiễm nhiên xem những việc đó là của mình. Thành ra mỗi ngày lại thêm mệt mỏi.
Có một sự thật là phụ nữ càng giỏi giang, càng cố gắng chu toàn thì càng mệt mỏi. Đôi khi cần một lời động viên, một sự sẻ chia từ chồng cũng rất khó. Hy sinh không đổi được hạnh phúc, càng không khiến chồng yêu thương mình nhiều hơn. Đàn bà muốn hạnh phúc hãy lên tiếng đòi hỏi sự chia sẻ từ chồng. Bỏ bớt gánh nặng trên vai xuống và yêu thương mình nhiều hơn nữa.